Không Phải Nữ Tôn Điển Hình

Chương 4: Cậu ta nói cậu ta có thai rồi (1)

Vì sao lại thấy khó tin?

Lại còn tủi thân?

Vương Chiêu nhíu mày, huyệt Thái Dương bắt đầu đau nhức, cảm thấy có lẽ phán đoán của cô về mối quan hệ giữa nguyên thân và Lý Trinh Quan có lẽ không chính xác.

Lẽ nào mối quan hệ giữa họ còn thân mật hơn?

Nguyên thân có hứa hẹn gì với đối phương không?

Cô không cách nào biết được, nhưng vẻ mặt của chàng trai trẻ đang ngồi trước mặt cô đây chắc chắn là khuôn mặt của kẻ bị bội tình bạc nghĩa.

Bầu không khí giữa hai người dần lặng xuống, không ai nói thêm câu nào nữa.

Lý Trinh Quan cúi gằm mặt xuống, Vương Chiêu dường như có thể nhìn thấy cậu ta lộ ra khi cúi đầu, làn da trắng như tuyết lọt vào mi mắt, xương cột sống mềm mại khiến chàng trai trẻ trông càng thêm gầy gò.

Cô cũng không nghĩ nhiều, cho rằng đàn ông ở thế giới này đều gầy, gu thẩm mỹ giống như kiếp trước: gầy, trắng, trẻ.

Xiềng xích vô hình được đặt lên một giới tính khác, dưới một hình thức khác.

Tới giờ cơm tối, Lý Trinh Quan đương nhiên được mời ở lại ăn cơm cùng gia đình.

Bữa cơm rất yên lặng, ngay cả cha mẹ Vương cũng nhận ra có gì đó không ổn giữa hai người họ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Vương Chiêu đang bình tĩnh ăn cơm. Nụ cười trên mặt Trinh Quan biến mất dần, cả người đều trở nên héo hon.

Vương Chiêu lại làm như chẳng nhận ra, gắp rau ăn, mặt không đổi sắc lấy thức ăn, dường như hoàn toàn không nhận ra sự mất mát của người ngồi bên cạnh.

Mẹ Vương vẫn yên lặng dùng bữa, trong khi cha Vương miễn cưỡng duy trì bầu không khí trên bàn ăn, thỉnh thoảng nói vào câu cùng Trinh Quan, lấy đũa gắp thức ăn cho anh, bảo cậu không cần ngại.

Bữa cơm tối kết thúc trong bầu không khí kỳ lạ, Vương Chiêu và mẹ Vương dường như không bị ảnh hưởng chút nào bởi sự ngượng ngùng ấy.

Sau khi ăn no, mẹ Vương ra ngoài đi dạo, Vương Chiêu giúp cha Vương thu dọn bát đĩa, cho vào máy rửa bát nhưng lại bị ông đuổi ra ngoài.

“Sao lại để khách như Trinh Quan ngồi một mình ở bên ngoài được, con ra ngoài nói chuyện với thằng bé đi.” Cha Vương nói, rõ ràng còn chưa hết hy vọng, “Trinh Quan là một đứa bé ngoan ngoãn nghe lời, ngoại hình cũng không tệ, không biết con không hài lòng ở chỗ nào?”

Nghe lời này, có vẻ như nguyên thân cũng không thích đối tượng xem mắt này lắm. Vậy sao khi cô nói câu kia, Lý Trinh Quan lại trông như bị bội tình bạc nghĩa như vậy??

Vương Chiêu có chút đau đầu, không hiểu tại sao mình lại phải đi xem mắt khi mới 25-26 tuổi? Cha Vương bày ra bộ dáng nếu bỏ lỡ mối này, con gái mình sẽ phải độc thân cả đời.

Cô không còn cách nào khác ngoài việc ra khỏi phòng bếp dưới sự thúc giục của cha Vương. Vừa bước ra, cô đã bắt gặp ánh mắt của Lý Trinh Quan. Rõ ràng là sau khi cậu bị cha cô đuổi khỏi phòng bếp, Lý Trinh Quan vẫn luôn theo dõi bên này.

Khi bắt gặp ánh mắt của cô, cậu lập tức quay đi như bị bỏng, co quắp bất an ngồi trên ghế sofa.

Hai người không ai lên tiếng, Vương Chiêu đến gần cậu thêm vài bước, nhìn mái tóc mềm mại của chàng trai, thở dài, cảm thấy mềm lòng hơn một chút, so với tuổi thật của cô, Lý Trinh Quan hai mươi tuổi vẫn là một đứa trẻ, nhỏ hơn cô năm, sáu tuổi.

“Đi thôi, tôi đưa cậu về” Cô nói.

Lý Trinh Quan ngước đầu lên nhìn cô.

Đôi mắt sáng như ngọc, làn da trắng lạng, dường như chỉ veo một cái cũng có thể đỏ ửng.

Một đứa trẻ được nuôi dưỡng bởi một gia đình giàu có.

Sau vài giây, cậu ta đứng dậy. Cậu ta không thấp, ở thế giới này vẫn được coi là một người cao ráo, dáng người dong dỏng thon gầy, dưới cái nhìn của Vương Chiêu chậm rãi ừ một tiếng.

Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, Lý Trinh Quan đúng là một quả bom hẹn giờ, không ai biết khi nào sẽ nổ, cô phải nhanh chóng đưa cậu ta ra ngoài cho an toàn.

Sau khi thỏa thuận xong với cha Vương trong phòng bếp, Vương Chiêu dẫn người ra ngoài.

Sau bữa cơm tối, ngoài trời đã đen như mực. Bọn họ ở trong khu phố cũ, cũng không có thang máy nên chỉ có thể đi thang bộ.