Vương Chiêu ngồi trong góc một lúc, điện thoại di động bên cạnh khẽ rung đôi lần, là tin nhắn của cha cô, nói có khách đến chơi nhà, bảo cô mau về.
Nhưng ông cũng chẳng nói là ai đến.
Cô hơi cau mày nhưng vẫn thu dọn sách trên bàn, đặt lại lên giá như lúc đầu, chỉ mượn một cuốn sách về sinh lý học. Sau khi làm thủ tục mượn sách, cô chuẩn bị rời đi.
Bất ngờ, nhân viên lễ tân lại lên tiếng, hỏi:”Sao hôm nay cô về sớm vậy?”
Vương Chiêu đã đến đây một tháng, quá nửa nhân viên của thư viện đều biết đến cô, dù sao thì cũng rất khó để không ấn tượng với khuôn mặt xinh đẹp đó mà. Nhờ có cô ấy, thư viện của họ có lần còn trở nên nổi tiếng trên Internet, không thì sao một tháng qua, số lượng nam sinh đến thư viện đọc sách tăng lên như vậy được?
Đây chỉ là một câu hỏi thân thiện.
Trên mặt Vương Chiêu chỉ hiện lên một nụ cười nhạt:”Ở nhà tôi có việc, phải về ngay.”
Nhân viên lễ tân khẽ ồ một tiếng, cuộc trò chuyện này xem như kết thúc.
Vương Chiêu lên tàu điện ngầm, về nhà với một cuốn sách trên tay. Vừa mở cửa ra, cô đã nhìn thấy một chàng trai trẻ ngồi trên đi văng trong phòng khách, không nói gì với cha mẹ cô.
Trông khá quen mắt, lúc trước từng gặp vài lần ở bệnh viện. Cha mẹ Vương và đối phương đều cư xử với nhau rất lịch sự.
Cô cũng đã ngầm hỏi thăm danh tính của người này.
Đối tượng xem mắt của nguyên thân, tên là Lý Trinh Quan, cũng là bạn cùng trường đại học với nguyên thân.
Làn da trắng lạnh, đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh long lanh như làn nước mùa thu cùng khuôn mặt nét mày tinh xảo, cậu luôn mang cho người nhìn cảm giác thuần khiết mà quyến rũ.
Nhưng trên người cậu còn có một loại khí chất rất khác, khiến cậu ta trông càng ngây thơ trong sáng hơn.
Trông như một đứa bé ngoan ngoãn nghe lời.
Dựa và thái độ của gia đình, hai người có lẽ đang trong tình trạng trên đối tượng xem mắt dưới người yêu.
Cô cũng chỉ đoán được đến vậy. Điện thoại di động cũ đã hỏng, lịch sử trò chuyện lúc trước cũng không thể khôi phục để kiểm tra nên cô chỉ có thể đoán đại khái, đồn thời cố gắng giữ mối quan hệ với người này lạnh lùng nhất có thể.
Giờ đây cô không muốn dây vào chuyện tình ái, lại còn là chuyện tình ái liên quan đến nguyên thân. Đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì cho cam.
Bản thân cậu là một loại phiền phức, còn Vương Chiêu thì ghét phiền phức.
Cô đứng ngơ ở cửa một lát, chủ yếu là không hiểu tại sao người này lại đột nhiên đến thăm cô.
Ba người trong phòng khách cũng nhìn thấy cô.
Lý Trinh Quan đứng dậy, cha mẹ cô cũng đứng dậy. Chương Kha, cha của nguyên thân, bảo Lý Trinh Quan cứ tiếp tục ngồi không cần khách sáo, sau đó quay sang nói với Vương Chiêu đang đứng ở cửa:”Hôm nay Trinh Quan đến hỏi thăm sức khỏe con này.”
Trên mặt bàn còn bày vài hộp quà, có lẽ do đối phương mang đến khi tới thăm nhà. Đều là thực phẩm bổ sung dưỡng chất, chắc là cũng tốn kém lắm.
Vương Chiêu đang thay giày ở cửa nghe vậy bỗng dừng lại, đưa ánh mắt liếc nhìn chàng trai đang ngồi trên đi văng, khi đối phương chạm mắt với cô, cậu ta có vẻ hơi ngượng ngùng, mím môi mỉm cười.
Cô không thay đổi vẻ mặt mà quay mặt đi chỗ khác, nói với mọi người:”Con về phòng thay quần áo đã.”
Cha Vương gật đầu, còn quay sang mỉm cười oán thán với Lý Trinh Quan ngồi bên cạnh:”Con bé này lúc nào cũng xấu tính như vậy, khách đến cũng không chịu chào một tiếng.”
Lý Trinh Quan lắc đầu, nói mình không để ý.
Đúng là hiền lành tốt bụng, chuẩn kiểu con trai mà các phụ huynh yêu thích nhất hiện nay.
Người như vậy sau khi kết hôn sẽ quán xuyến tốt việc nhà, không hay cãi cọ, có lợi cho cuộc sống hôn nhân. Hơn nữa, tính cách của Vương Chiêu nhà bọn họ luôn quá lạnh lùng, vậy nên có người tốt tính như Trinh Quan để trung hòa thì không thể nào tốt hơn.
Hai vợ chồng họ rất thích Trinh Quân nhưng con gái họ lại giữ thái độ không nóng không lạnh, hai vợ chồng họ cũng không thể thúc ép.
Vương Chiêu nhanh chóng thay quần áo rồi đi ra, vẫn là áo sơ mi trắng quần âu, chủ yếu là vì mặc vậy rất thoải mái.
Khi cô bước ra, Lý Trinh Quan đang ngồi một mình ở phòng khách xem TV. Cha mẹ Vương đang bận rộn trong bếp, vừa nhìn là biết họ đang cố ý tạo không gian riêng cho bọn họ nói chuyện.
Vương Chiêu ngồi đối diện Lý Trinh Quan, liếc mắt đánh giá đối phương.
“Bây giờ tôi rất khỏe, cảm ơn cậu đã đến thăm.” Giọng điệu xa cách như nói chuyện với người ngoài.
Vương Chiêu cảm thấy mình nắm bắt rất tốt, người dù ngốc đến đâu cũng có thể nhận ra ý tứ trong lời nói của cô.
Tôi không muốn cùng cậu phát triển thêm bất kỳ mối quan hệ thân mật nào với cậu.
Chàng trai trẻ trước mặt dường như nhận ra sự thờ ơ trong lời nói của cô, nhìn cô với ánh mắt khó tin, biểu cảm có chút tủi thân, như thể ngay giây sau cậu ta có thể bật khóc.
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Trinh Quan không có đơn giản như vẻ ngoài đâu, dù sao thì tui đã viết nhân vật nào nào ngây thơ chưa?