Boss Thấy Tôi Đều Phải Quỳ Xuống

Quyển 1 - Chương 7: Làng Đạo Gia

Thanh niên mặc áo sơ mi trắng, có vẻ như bị ngã, vạt áo và quần tây nhàu nát, dính đầy bùn đất. Một nửa gương mặt lộ ra trắng bệch, mí mắt nhắm chặt.

Từ đầu đến cuối, đối phương không lên tiếng, trông tình trạng không được tốt lắm.

Người mặc áo khoác dường như nhận ra sự nghi hoặc của Cố Bình Sinh. Anh ta vừa điều chỉnh lại tư thế để đỡ người trên lưng, vừa thản nhiên giải thích: “Cậu ta trước đây không may bị chó cắn, nửa cái chân nhiễm trùng phải cắt bỏ. Đường lên núi khó đi, chân giả cũng bị văng mất. Không biết trong làng có thợ mộc nào giỏi không, có thể làm một đôi nạng giúp cậu ta?”

Cố Bình Sinh hơi sững lại, đáp: “Có. Đi vào con đường này, đến khi thấy hai ngã rẽ thì rẽ trái vào lối nhỏ, sau đó cứ đi sát tường, đếm đến nhà thứ tư bên phải, cửa có đóng một cái đầu tê giác bằng gỗ.”

Nghe vậy, người mặc áo khoác nhướn mày, ánh mắt lóe lên chút thăm dò.

Anh ta rất giỏi nắm bắt trọng điểm, diễn đạt rõ ràng, đặc biệt nhấn mạnh chi tiết đặc trưng.

Cùng là người ngoài, nhưng Trần Nhị Ma Tử vốn hờ hững với nhóm kia, lại quay sang tôn trọng gọi Cố Bình Sinh là “thầy”.

Tổng hợp những điều này, người được gọi là “thầy Cố” chắc chắn không phải NPC bình thường, rất có thể còn là nhân vật mấu chốt để vượt ải phó bản lần này.

Người mặc áo khoác đã có tính toán trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn điềm tĩnh: “Cảm ơn, tôi là Hoắc Thiên Phong, thầy họ Cố?”

Thấy anh ta còn muốn hỏi tiếp, Trần Nhị Ma Tử đột nhiên bực bội, cắt ngang: “Đi nữa không? Tôi còn nhiều việc lắm, nếu không thì tự các người tìm đường đi!”

Vừa dứt lời, cô gái mặc áo hoodie ở cuối hàng giống như bị lửa đốt vào mông, lập tức lao lên trước.

Cô ta dường như đã kìm nén rất lâu, mắt đỏ hoe đầy hoảng loạn, giọng run rẩy: “Hay là... chúng ta đi trước đi, các anh cũng nghe thấy rồi đấy, anh ta nói trong làng hiện giờ không yên ổn.”

Thái độ bất thường này cũng lọt vào mắt Cố Bình Sinh.

Đồng thời, anh cũng nhận ra sắc mặt của ba người trong đội — bao gồm cả ông già, trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn cô gái áo hoodie tràn đầy khinh miệt và chán ghét.

Bọn họ không cùng một nhóm.

Cố Bình Sinh lập tức đưa ra kết luận.

Lời đã nói đến vậy, Hoắc Thiên Phong chỉ có thể bỏ qua, mỉm cười nói với anh: “Vậy hẹn ngày khác trò chuyện.”

Anh ta tỏ ra thân thiện, Cố Bình Sinh cũng đáp lại một cách lễ phép, khẽ gật đầu: “Được.”

Tách khỏi nhóm người xa lạ kia, Cố Bình Sinh tiếp tục đi đến nhà trưởng làng.

Không hiểu vì sao, có vài chi tiết anh vừa quan sát lại cứ lởn vởn trong đầu, mãi không tan.

Thứ nhất, vết máu tươi còn sót lại bên trong ống quần người cụt chân, nhưng miệng vết thương thì đã hoàn toàn khép lại, thậm chí không hề trầy xước.

Thứ hai, đường vết thương nham nhở, không giống bị phẫu thuật cắt bỏ mà trông như bị hàm răng sắc nhọn cắn đứt. Anh không phủ nhận lực cắn kinh hoàng của các loài chó lớn, nhưng với tình trạng thương tích của người đàn ông kia, anh vẫn giữ nguyên sự hoài nghi.

Còn điều thứ ba.

Lúc đó, anh chỉ nhìn chằm chằm thanh niên cụt chân chưa tới hai giây, vậy mà Hoắc Thiên Phong lại nhanh chóng phát hiện ra sự khó hiểu trong ánh mắt anh. Người này hoặc là cực kỳ cảnh giác, hoặc là có khả năng quan sát phi thường.

Nếu nói rằng ông già khiến anh cảm thấy không ưa nổi, thì Hoắc Thiên Phong lại cho anh một trực giác rằng người này không dễ dây vào.

Những người khác dường như lấy hai người họ làm trung tâm.

Từ khoảng cách gần gũi có thể thấy, người phụ nữ yêu kiều và gã đàn ông đội mũ lưỡi trai đi theo ông già, còn Hoắc Thiên Phong lại dẫn theo nhóm học sinh trung học, người đàn ông cụt chân và cô gái mặc hoodie.

Suy tư một hồi lâu, Cố Bình Sinh bất chợt bừng tỉnh.

Kỳ lạ?

Sao anh lại phân tích những người này một cách thuần thục như thế?

Cố Bình Sinh lập tức đưa tay chống trán, bất đắc dĩ thở dài.

Nghiên cứu xem đối phương là hạng người gì thì giúp gì được cho việc dạy học của anh chứ?

Rõ ràng chẳng giúp được gì.