Boss Thấy Tôi Đều Phải Quỳ Xuống

Quyển 1 - Chương 7: Làng Đạo Gia

Làn da cậu tái nhợt đến kỳ lạ, khớp tay vặn vẹo, cánh tay đầy vết sẹo thuốc lá, trên khuôn mặt nhỏ bé chi chít những vết bầm tím, máu từ sau đầu rỉ ra, chảy dọc xuống.

Thầy Cố từng nói, các em là những đứa trẻ của ánh dương, tương lai sẽ rực rỡ vô cùng.

Tiếc là, điều đó đã không còn nữa từ rất lâu rồi.

Cánh cửa khép lại không một tiếng động. Trong bóng tối, ánh mắt Đào Quân âm trầm lạnh lẽo, chiếc thắt lưng trong tay khẽ đung đưa.

“Cái tay nào vừa rồi đánh thầy?”

...

Cố Bình Sinh đi trên đường, vẻ mặt nặng nề, chân mày nhíu lại, trầm tư suy nghĩ.

Dáng vẻ vừa rồi của Đào Minh Sơn thực sự không bình thường, không giống như đang chế giễu. Anh nghi ngờ việc đối phương uống rượu trong thời gian dài đã dẫn đến rối loạn tinh thần, có xu hướng cuồng loạn, hoặc có lẽ đã phát bệnh.

Chuyện này cần phải giải quyết.

Đào Quân mới chín tuổi, dù có thi lên cấp hai ở huyện thì cũng còn ba năm nữa.

Không thể cứ để ba năm trôi qua như vậy được.

Cố Bình Sinh vẫn nhớ cái máy giặt hỏng ở nhà trưởng làng, bèn rẽ vào con đường nhỏ dẫn ra cổng làng.

Trời tối nhanh, trên đường đột nhiên nổi lên một trận gió lớn, thổi tung mái tóc ngắn của anh, tạo thành hiệu ứng tóc ngang vai. Cố Bình Sinh chỉ đành tháo kính, vuốt tóc về vị trí cũ.

Thị lực anh thoáng mờ đi một chút, nhưng khi lấy lại được sự rõ ràng, anh liền nhìn thấy Trần Nhị Ma Tử xách một chiếc đèn l*иg đỏ lớn, từ con đường ngoài làng chầm chậm đi tới, phía sau còn có mấy bóng người.

Làng Đạo Gia là một ngôi làng điển hình với diện tích rộng nhưng ít dân, đất hoang nhiều. Cán bộ chính thức chỉ có một người là trưởng làng, còn nếu tính cả loại không chính thức, thì phải kể đến Trần Nhị Ma Tử.

Gã không ít lần chạy vặt mang đồ cho anh, để đáp lại, Cố Bình Sinh kể cho gã nghe những câu chuyện trong sách mà gã thích. Dần dần, hai người cũng trở nên quen thuộc.

Nhìn thấy Cố Bình Sinh, Trần Nhị Ma Tử chào hỏi: “Thầy Cố ra ngoài làm gì vậy? Thứ bảy mà vẫn dạy à?”

“Không, máy giặt nhà trưởng làng hỏng, tôi qua xem thử.” Cố Bình Sinh hỏi: “Sao ban ngày lại thắp đèn l*иg?”

Trần Nhị Ma Tử đáp: “Sắp đến lễ tế Sơn Thần, trong làng không yên ổn. Đèn l*иg này bên trong là nến đỏ của chùa, dùng để trừ tà.”

Cố Bình Sinh: “...”

Cũng đúng.

Nghe cuộc trò chuyện của hai người, đội ngũ phía sau vốn im lặng như tờ bỗng xuất hiện xao động. Một phụ nữ yêu kiều, môi đỏ cong lên, mỉm cười hỏi: “Lễ tế Sơn Thần gì thế? Sao lúc nãy anh đẹp trai không nhắc đến vậy?”

Sắc mặt Trần Nhị Ma Tử lập tức lạnh đi, gã nhìn người phụ nữ chằm chằm, giọng nói âm trầm: “Không liên quan đến người ngoài, lo giữ cái miệng của cô, đừng hỏi nhiều.”

Nhận ra Cố Bình Sinh còn đứng cạnh đó, gã thoáng khựng lại, rồi nhanh chóng quay đầu xin lỗi: “Không phải nói thầy đâu.”

Cố Bình Sinh: “...”

Anh thực ra chẳng cảm thấy gì, nhưng vì Trần Nhị Ma Tử đặc biệt nhấn mạnh, bầu không khí liền trở nên kỳ lạ.

Nhất là khi có hai người trong đội lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt soi xét rơi xuống người anh, một trước một sau, nối tiếp nhau.

Một ánh mắt thuộc về người đàn ông đi đầu, sắc bén, mày kiếm mắt sáng, khoác áo khoác màu xanh quân đội. Dù đang cõng một người trên lưng, dáng đứng của hắn vẫn ngay ngắn, thẳng tắp.

Ánh mắt còn lại đến từ người già duy nhất trong đội.

Tầm nhìn của người đầu tiên lướt qua rất nhanh, còn người sau thì chẳng hề kiêng kỵ. Ánh mắt âm trầm, nhìn chằm chằm vào anh với sự xâm lấn mạnh mẽ, như đang cân nhắc xem một món đồ có hữu dụng hay không.

Cố Bình Sinh nhíu mày, bình tĩnh ngước mắt đối diện với lão ta.

Dường như không ngờ anh dám nhìn lại, ông già sững sờ giây lát, rồi cất tiếng cười khàn khàn.

Một ngôi làng hẻo lánh đột nhiên có người lạ đến, hơn nữa còn một lúc bảy người, năm nam hai nữ, trang phục khác biệt, già trẻ đều có, trông rất bất thường.

Thế nhưng Cố Bình Sinh không thích hóng chuyện.

Anh không có ý định nán lại, chỉ nói với Trần Nhị Ma Tử một câu rồi quay người chuẩn bị rời đi.

Vừa bước đi, khóe mắt anh bất giác liếc thấy một bên ống quần trống rỗng.

Chính là người thanh niên được cõng trên lưng áo gió.