Boss Thấy Tôi Đều Phải Quỳ Xuống

Quyển 1 - Chương 6: Làng Đạo Gia

Cố Bình Sinh chạy mãi đến tận đường làng vẫn chưa thấy đủ xa. Đứa bé trong lòng chọc chọc anh: “Thầy ơi, Đào Minh Sơn tối qua uống rượu đến hai ba giờ sáng, người không thoải mái, đứng còn không vững, không đuổi theo đâu ạ.”

Giọng Cố Bình Sinh vô cùng bình tĩnh: “Thầy biết.”

Anh cố chấp dắt cậu bé qua thêm một con đường.

Đào Quân: “...”

Cậu ngoan ngoãn để mặc anh bế đi, đến khi được đặt xuống đất mới khẽ động đậy, sau đó rất nhanh túm lấy tay Cố Bình Sinh, kéo tay áo anh lên xem.

Một vết lằn đỏ dài hiện rõ trên cánh tay trắng nõn, chói mắt vô cùng.

Ánh mắt Đào Quân tối lại, cậu không dám chạm vào vết thương đó, nhưng ngón tay túm lấy ống tay áo anh siết chặt đến mức trắng bệch, giọng khàn khàn trầm xuống: “Ông ta chỉ là một tên nát rượu, hết cứu rồi, thầy việc gì phải như vậy.”

Cố Bình Sinh giải thích: “Thầy đến một chuyến, ông ta ăn no uống đủ, tâm trạng tốt hơn, sẽ bớt đánh em một trận, không lỗ.”

Đào Quân há miệng định phản bác, nhưng miệng đã bị nhét một miếng bánh mềm ngọt. Cậu ngẩng đầu lên, thấy Cố Bình Sinh đang cười với mình.

Cố Bình Sinh nói: “Chưa ăn trưa phải không? Bánh ngô nhà bà Trương, loại em thích đấy.”

Ánh sáng trong mắt Đào Quân dần dần dịu lại, cậu cầm lấy bánh trong tay: “...Thầy bình thường toàn ăn cháo trắng thôi.”

Cố Bình Sinh thản nhiên nói dối: “Vì thầy dạ dày không tốt.”

Đào Quân im lặng một lúc, sau đó đột nhiên cắn mạnh một miếng bánh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lừa người, đồ lừa đảo!”

Cố Bình Sinh thở dài: “Lớp trưởng Tiểu Quân của chúng ta khó hầu hạ quá đi.”

Anh thấy cậu nhóc vẫn còn ủ rũ, bèn dùng lòng bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lên, ánh mắt dịu dàng ôn hòa: “Nếu em thực sự thấy khó chịu, thì từ nay về sau hãy tiếp tục cố gắng học tập, giữ vững điểm số trên chín mươi nhé.”

Đào Quân ủ rũ hỏi: “Học giỏi thì có ích gì?”

Cố Bình Sinh chỉ về phía trước: “Em nhìn xem, đó là gì?”

Đào Quân liếc mắt: “Đất bùn, rau héo.”

Cố Bình Sinh bất lực: “Đừng lúc nào cũng cúi đầu. Ngẩng lên nhìn trời đi, có thấy ngọn núi kia không?”

Đào Quân: “Thấy rồi.”

Giọng Cố Bình Sinh trở nên nghiêm túc: “Băng qua ngọn núi đó là thế giới bên ngoài, có những thành phố phồn hoa, những tòa nhà chọc trời. Nếu em học tốt, em sẽ có cơ hội rời khỏi đây và nhìn thấy tất cả những điều rực rỡ ấy. Dù không giỏi cũng được, nhưng sẽ khó khăn hơn rất nhiều.”

“Lớp trưởng Tiểu Quân thông minh lắm, chỉ trong một tháng đã nâng điểm từ không qua nổi lên bảy tám mươi. Thầy mong chờ ngày em bước ra thế giới rộng lớn, trở thành niềm tự hào của mọi người.”

Yết hầu Đào Quân khẽ động, cậu cúi gằm đầu xuống.

Ăn hết chiếc bánh ngô, Cố Bình Sinh định đưa Đào Quân về nhà mình tạm lánh, nhưng cậu bé kiên quyết từ chối.

Cậu bướng bỉnh nói: “Em không ngốc đến mức đó đâu. Em sẽ chờ ông ta nguôi giận rồi mới về, thầy đừng lo.”

Cố Bình Sinh xoa đầu cậu: “Cái giọng điệu gì thế?”

Đào Quân lập tức đổi giọng, mềm mại kéo dài: “Thầy ơi, thầy về đi được không mà ——“

Cố Bình Sinh không bị lay chuyển, nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu.

Đào Quân đành phải cam đoan: “Em sẽ đến nhà bạn học làm bài tập.”

“Ai?”

“Thằng đầu đinh, nhà nó có vở bài tập thừa, em mượn nó. Thầy đừng đi theo em, em không thoải mái.”

Cố Bình Sinh: “…”

Bị ghét bỏ rồi à.

Sau khi anh rời đi, Đào Quân đứng nhìn bóng lưng anh xa dần, cho đến khi hoàn toàn khuất bóng.

Biểu cảm ngoan ngoãn, linh động trên mặt cậu lập tức biến mất.

Mây đen đè nặng bầu trời, dày đặc như sắp sập xuống. Bầy quạ đen sà xuống, lượn quanh đỉnh đầu cậu, theo cậu đi về nhà.

Đào Quân mặt không cảm xúc đẩy cửa lớn, mùi rượu lên men xộc vào mũi, nhưng lại bị mùi máu tanh nồng nặc trên người cậu lấn át.

Lúc này, Đào Minh Sơn co rúm ở góc tường, mặt đầy vẻ kinh hãi, đâu còn dáng vẻ ngang ngược khi nãy.

Đứa trẻ mang hình dáng non nớt cúi xuống nhặt chiếc thắt lưng rơi dưới đất, từng bước tiến gần đến kẻ trưởng thành trước mặt.