Cố Bình Sinh đã điều tra về quá khứ của Đào Minh Sơn trước khi đến, thực ra gã ta cũng có năng lực, làm việc cũng nhanh nhẹn, đáng tiếc tính tình xấu xa, ở đâu cũng làm những việc tiểu nhân như ăn cắp vặt.
Trước đây đội khai thác mỏ của huyện đến tuyển công nhân thời vụ, Đào Minh Sơn có đi làm, nhưng kết quả lại lén lút ăn cắp khoáng sản của người khác đem bán, việc này gây xôn xao dư luận, Đào Minh Sơn cũng bị bắt vào tù ba năm, sau đó không ai dám thuê nữa.
Cố Bình Sinh hỏi: “Anh Đào trước làm nghề gì, sao không làm tiếp?”
Vẻ mặt đắc ý của Đào Minh Sơn chợt cứng đờ: “Đều là chuyện qua rồi, không đáng nhắc, không đáng nhắc...”
Sao lại không đáng nhắc? Cố Bình Sinh hôm nay đến đây chính là để nhắc kỹ.
Anh chỉ nhắc đến khả năng làm việc của Đào Minh Sơn, dần dần khiến gã ta vui vẻ hớn hở, rồi khéo léo dẫn vào mục đích hôm nay: “Lần trước đến thấy anh sửa mái nhà, biết anh có sức. Mấy ngày trước núi lở làm sập đường làng bên cạnh, họ đang tuyển người dọn dẹp mặt đường, không có yêu cầu gì khác, chỉ cần có sức là được. Tôi nghĩ ngay đến anh.”
Đào Minh Sơn hé mắt đang díp lại: “Thật à?”
Cố Bình Sinh thấy gã ta động lòng, thêm củi vào lửa: “Tiền công tính theo ngày, nhưng đường hỏng nặng, sau này còn phải sửa, một hai ngày không xong được. Tiền kiếm được không nói nhiều ít, đủ cho anh Đào mỗi ngày uống ba chai rượu, bữa nào cũng có thịt có cá.”
“Có tiền rồi, quần áo có thể mua mấy bộ mới, lại thay cái bình nước nóng hỏng đó, lúc nào cũng có thể tắm nước nóng. Bên đó đang gấp cần người, giá cả cũng dễ thương lượng, đến lúc đó bàn ghế cũng có thể đổi một bộ.”
Cố Bình Sinh chưa từng giống như những người khác trong thôn mà chán ghét nhìn gã ta. Những đạo lý anh nói, những đề nghị anh đưa ra, đều đứng trên lập trường muốn tốt cho gã ta. Tính tình anh không tệ, thường mang đồ đến giúp đỡ gã ta, bởi vậy Đào Minh Sơn đặc biệt sẵn lòng trò chuyện với anh.
Đào Minh Sơn đối diện với đôi mắt ấm áp sáng ngời ấy, dường như trong khoảnh khắc này, gã ta không còn là một kẻ rượu chè bê tha vô dụng nữa, mà là một người đàn ông khỏe mạnh có bản lĩnh, trước mắt là một tương lai có thể kỳ vọng.
Những lời tiếp theo của Cố Bình Sinh như cơn gió thổi vào tai gã ta, trực tiếp khuấy động tâm trí gã ta.
“Con người sống một đời, dù không mưu cầu vinh hoa tự tại, chỉ cần có thể sống thoải mái, chẳng phải cũng tốt hơn bây giờ sao?”
Đào Minh Sơn bị lay động, há miệng định nói: “Tôi...”
Đúng lúc này, một giọng nói thứ ba chen vào, vẫn còn mang âm sắc non nớt nhưng lại có vẻ già dặn: “Ba.”
Sắc mặt Đào Minh Sơn lập tức thay đổi.
Ở vị trí Cố Bình Sinh không nhìn thấy, sau lưng Đào Minh Sơn, một làn sương đen dần tụ lại giữa không trung, ngưng kết thành hình dạng móng vuốt sắc bén, xuyên qua da thịt, hung hăng bóp chặt trái tim gã ta!
Đào Minh Sơn như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tròng mắt đầy tơ máu, đột nhiên gầm lên: “Kiếm tiền? Kiếm cái con mẹ nó tiền!”
“Đừng tưởng tao không biết, mày tới đây chẳng qua là muốn lừa tao đối xử tốt với cái thằng nghiệt súc đó! Súc sinh ăn uống phung phí, tiền cực khổ tao kiếm được không đủ nó phá của, giống hệt con đàn bà đê tiện kia!”
Cố Bình Sinh không có thời gian suy nghĩ nhiều, thấy Đào Minh Sơn tiện tay chộp lấy chiếc thắt lưng đặt trên ghế, đồng tử anh co rút, thân thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, lập tức kéo đứa trẻ vừa bước ra từ gian trong ra sau lưng che chở.
“Chát!” Một tiếng vang dội, thắt lưng quất trúng cánh tay Cố Bình Sinh đang giơ lên.
Ba người trong phòng đều sững sờ.
Đứa trẻ trong lòng anh bấu chặt lấy áo anh, Cố Bình Sinh tưởng cậu bé sợ hãi, cố nén đau vỗ nhẹ, rồi nhìn Đào Minh Sơn lúc này đã tỉnh táo đôi chút, anh nói: “Tiền kiếm được, anh giữ chặt trong tay mình, không ai cướp được. Anh Đào, anh nghĩ kỹ lại xem.”
Nói xong, sợ Đào Minh Sơn hoàn hồn rồi lại đánh đứa trẻ, anh lập tức luồn tay dưới nách cậu bé, nhanh chóng bế người ra ngoài.