Toàn trường chỉ có hai giáo viên giảng dạy, bản thân còn phải kiêm nhiệm giáo viên Toán của cả ba chương trình Đức, Anh, Mỹ, áp lực giảng dạy chồng chất khiến Cố Bình Sinh càng cảm thấy mình không thể tiếp tục trì hoãn nữa.
— Sửa xong máy giặt sớm chừng nào, về nhà soạn bài sớm chừng đó.
Anh đến nhà trưởng làng thì thấy đối phương vừa mới đi dạo về. Đôi giày vải để lại từng vệt dấu chân sẫm đỏ trên đường, trộn lẫn với nước bùn, chỉ thoáng chốc đã nhòe đi.
Nhìn thấy bóng dáng Cố Bình Sinh, trưởng làng không nói một lời, mở cửa bước thẳng vào trong.
Anh theo sau đóng cửa lại, đi vào trong nhà, thuần thục lấy hộp dụng cụ từ trong tủ ra.
Anh xắn tay áo lên, một tay cầm điện thoại tra cách kiểm tra và sửa chữa máy giặt: “Chú Triệu, máy giặt của chú bị hỏng chỗ nào vậy?”
Trưởng làng đang nhồi thuốc lá vào điếu cày, liếc nhìn anh một cái, động tác chợt khựng lại: “Tay cậu làm sao thế?”
Tay anh?
Cố Bình Sinh nghe vậy, cúi đầu nhìn cánh tay mình, phát hiện vết hằn đỏ tươi cách đây nửa tiếng giờ đã chuyển sang tím đen.
Anh giật mình, dù là vết bầm do máu tụ thì cũng không thể lan nhanh như thế.
Lúc trước không chạm vào thì không thấy gì, bây giờ chỉ khẽ sờ nhẹ, cơn đau buốt tận xương đã lan tỏa khắp da thịt, cơ bắp cũng bắt đầu co giật.
Lúc này, trưởng làng đã lặng lẽ bước tới trước mặt anh, chăm chú nhìn chằm chằm vết thương ấy.
Cố Bình Sinh thấy sắc mặt ông khác thường, vội kéo tay áo xuống: “Không sao đâu chú Triệu, chỉ là vết thương nhỏ, lát nữa về tôi tự xử lý.”
Nghe vậy, trưởng làng không nhìn vết thương nữa mà quay sang trừng mắt nhìn anh.
Cố Bình Sinh: “Chú Triệu?”
Chẳng lẽ anh nói sai gì sao?
Vết thương này nhìn là biết do chúng gây ra, không sâu, hẳn là tai nạn ngoài ý muốn. Nhưng trưởng làng lại có vẻ bứt rứt, nhíu mày thật chặt, tay cầm điếu cày, vừa sầu não vừa bực bội.
Người ngoài chỉ biết anh đến đây dạy học, nhưng nếu không biết còn tưởng anh đang thuyết giảng cái gì mê hoặc lòng người, khiến đám người đáng lẽ đã xuống địa ngục của ngôi làng này bị mê hoặc đến mức diễn trò sống như thật.
Đúng là buồn cười.
Rõ ràng từ khi Cố Bình Sinh bước vào nơi này, anh đã bị định sẵn kết cục chết chóc.
Nhưng ngôi làng này tồn tại dưới bầu trời u ám chật hẹp này quá lâu, thiếu người có học thức, thiếu người kể cho họ nghe về thế giới bên ngoài.
Cố Bình Sinh làm rất tốt vai trò của một thầy giáo, hòa nhã với mọi người, biết điều, không gây rắc rối, dễ sai bảo, lại không có thái độ ngạo mạn như người thành phố.
Trẻ con vui vẻ, người lớn cũng mừng, dường như ngôi làng này cũng hồi sinh theo. Một cách khó hiểu, Triệu Đức Vinh không vạch trần sự thật.
Và cứ thế che giấu mãi… cho đến lễ tế Sơn Thần.
Lễ tế Sơn Thần mà tất cả mọi người đều phải chết!
Sắc mặt trưởng làng đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, Cố Bình Sinh tận mắt thấy lão vứt điếu cày xuống, bước chân vang dội, nhét một cái lọ xanh biếc vào tay anh: “Sáng tối bôi một lần, bôi hai ngày.”
Mãi đến khi bị đuổi ra khỏi cửa, anh vẫn còn ngơ ngác.
Anh chỉ kịp hướng vào cánh cửa chưa đóng hẳn mà nói: “Chú Triệu, máy giặt của chú tôi còn chưa —”
“Không sửa nữa! Sửa cũng vô ích!”
Cửa “rầm” một tiếng đóng sập, mái ngói cũng run lên theo.
Cố Bình Sinh: “…”
Anh thở dài một hơi. Ngẫm đi nghĩ lại, cảm thấy khoảng cách thế hệ quả thực tồn tại.
Đang thầm phàn nàn, cửa lại bất ngờ mở ra. Trưởng làng đứng sau bậu cửa, lạnh lùng nhìn anh: “Sao, thầy Cố, có phải đang thầm mắng lão già này không?”
Cố Bình Sinh nghiêm túc đáp: “Không có, sao lại thế được.”
Trưởng làng nửa tin nửa ngờ, sau đó nói ra chuyện suýt quên: “Trên đường cậu có gặp Trần Nhị Ma Tử không? Có thấy mấy người đi sau cậu ta không?”
Anh không nghi ngờ gì, thành thật đáp có gặp.
Trưởng làng: “Tránh xa bọn họ ra, đám người đó rất nguy hiểm, chẳng ai là thứ tốt đẹp.”
Cố Bình Sinh ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn nói ra điều nghi vấn.
Có lẽ anh không quá cực đoan như trưởng làng, nhưng anh đồng tình với chữ “nguy hiểm” kia. Nhưng cũng chính vì thế mà chuyện này lại càng khó hiểu.