Bị Đọc Tâm, Ta Trở Thành Đoàn Sủng Trong Văn Quyền Mưu

Chương 37

Ngụy Thương: "Không, chuyện do con gây ra, sao con có thể liên lụy đến tỷ tỷ, con đã từ chối. Người kia không nói gì, chỉ nói thôi vậy, để con đi."

"Con về nhà, không nói với ai, mấy ngày nay tuy con vẫn đi học như bình thường, nhưng lại nơm nớp lo sợ, một ngày dài tựa một năm. Con vừa sợ chuyện bại lộ, lại vừa mong nha môn mau chóng tìm đến nơi, để con được giải thoát."

"Hôm nay con về phủ, biết tam tỷ bị giam lại, lại nghe di nương nói tam tỷ định hãm hại đại tỷ, con mới biết, những người đó đã đến tìm đến tam tỷ con."

Thập tứ hoàng tử: "Vậy là, bọn họ tìm đến tam tỷ đệ như thế nào, nói những gì, đệ đều không biết."

Ngụy Thương gật đầu: "Đúng vậy, trước hôm nay, ta không hề biết, đều là ta đã hại tam tỷ."

Vừa nói cậu ta vừa dập đầu: "Đại tỷ phu, tam tỷ bị ta hại mới nhất thời hồ đồ làm ra chuyện sai trái, ngài muốn phạt thì phạt ta đi, muốn đánh muốn gϊếŧ, ta đáng chịu tội."

Thập tứ hoàng tử không đáp, nhìn về phía Ngụy Tông: "Ngụy Vân thế nào?"

Ngụy Tông thở dài: "Vẫn hôn mê bất tỉnh, chưa tỉnh lại."

Thập tứ hoàng tử nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen như mực, nói: "Ngụy Thương, đệ viết tên tất cả những đồng môn của đệ ra, cả phụ thân của bọn họ là ai cũng viết xuống."

Ngụy Thương gật đầu, bò dậy, mài mực cầm bút, vội vàng viết xuống một loạt tên, cậu ta run run tay, đợi mực khô, hai tay đưa tờ giấy đến trước mặt Thập tứ hoàng tử.

Thập tứ hoàng tử nhận lấy xem qua, cau mày, gấp lại, cất vào tay áo, chắp tay cáo từ: "Nhạc phụ, hôm nay không còn sớm nữa, ta về trước. Chuyện này ta sẽ đi điều tra, mọi người đừng làm ầm ĩ lên."

Ngụy Tông vội vàng cảm tạ, lại hỏi: "Vậy Thương Nhi, ta có nên đưa nó đến nha môn không?"

Thập tứ hoàng tử lắc đầu: "Tạm thời chưa cần, nhưng đừng đến Quốc Tử Giám nữa, cứ ở nhà chờ đi."

Ngụy Tông gật đầu: "Được, ngày mai ta sẽ xin phép cho nó, nói nó bị phong hàn, cần phải nghỉ ngơi ở nhà."

Thập tứ hoàng tử: "Vậy cũng được."

Nói xong, hắn ta bước nhanh rời đi dưới ánh trăng.

Sau khi hắn ta đi xa, một người đứng dậy trên mái nhà sảnh chính Ngụy phủ, lặng lẽ bước trên mái nhà đuổi theo hắn ta.

*

Ngày hôm sau, Thẩm Tri Nặc ngủ dậy, mặt trời đã lên cao.

Phụ mẫu và các ca ca tỷ tỷ đều không thấy bóng dáng, bên ngoài có tiếng cười nói, Thẩm Tri Nặc vừa nghe thấy tiếng cười sang sảng đó liền biết đó là đại cô cô Lan Chân công chúa.

Bé đá chăn ra, vươn người lăn hai vòng trên giường bò dậy. Bé dùng hai tay nhỏ vén tóc đang che mắt sang hai bên, bò đến mép giường, lấy bộ quần áo nhỏ của mình, loay hoay mặc vào, rồi trượt từ thành giường xuống đất.

Bé xỏ đôi giày nhỏ màu hồng đính ngọc trai, chạy lon ton ra ngoài.

Lan Chân công chúa đang bưng trà nói chuyện với Thái tử phi, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, thấy bé con mũm mĩm tóc tai rối bù như tổ chim đang đứng ở cửa chính điện, cười tít mắt nhìn nàng ấy.

Trái tim Lan Chân công chúa lập tức tan chảy, nàng ấy đặt chén trà xuống, dang rộng vòng tay, dịu dàng nói: "Bảo bối của ta, mau đến chỗ cô cô nào."

Bé lao vào lòng Lan Chân công chúa như viên đạn nhỏ, ôm cổ nàng ấy, giọng nói ngọt ngào: "Đại cô cô, Nặc Nhi nhớ người."

Lan Chân công chúa ôm bé cưng nựng một hồi, không chịu buông tay.

Thẩm Tri Nặc đột nhiên muốn biết kết cục của Lan Chân công chúa, liền gọi hệ thống ra: [Cún con, đại cô cô của ta cuối cùng thế nào?]

Cún đen đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng chạy vòng quanh Lan Chân công chúa, đáp: [Sau khi cả nhà người bị lưu đày không lâu, Lan Chân công chúa cũng chết.]

Lan Chân công chúa nghe thấy giọng nam đột nhiên xuất hiện và nội dung kinh hãi đó, nàng ấy kinh ngạc trừng lớn mắt, ôm bé con đứng phắt dậy, xoay quanh tìm người.