Lan Chân công chúa xoay một vòng lớn, nhưng không thấy bóng dáng nam nhân nào, nàng ấy nhìn Thái tử phi, khó hiểu hỏi: "Thanh Hà, vừa rồi muội có nghe thấy..."
Chưa dứt lời, miệng nàng ấy tê rần như bị kim châm, không nói được thêm lời nào nữa.
Thẩm Tri Nặc được Lan Chân công chúa bế lên, nằm sấp trên vai nàng ấy xoay một vòng, trong lòng nghi ngờ không biết đại cô cô làm sao vậy, nghiêng đầu nhỏ muốn nhìn mặt đại cô cô.
Thái tử phi vẫn luôn quan sát Lan Chân công chúa, thấy vậy vội vàng đưa tay, đón lấy bé đưa qua cho Văn Anh Quận chúa, dùng thân mình chắn tầm mắt của bé: "Tuệ Nhi, con dẫn muội muội vào trong chải đầu rửa mặt, sửa soạn xong rồi ra dùng bữa sáng."
Văn Anh Quận chúa ngoan ngoãn đáp vâng, ôm muội muội mũm mĩm bước nhanh vào phòng trong: "Tỷ tỷ cài hoa cho Nặc Nhi nhé."
Lan Chân công chúa chỉ vào miệng mình vẫn còn tê rần, vẻ mặt kinh ngạc: "Miệng ta..."
Thái tử phi giơ một ngón tay lên trước miệng, làm động tác im lặng, kéo nàng ấy đến bên giường ngồi xuống, hạ giọng, nói về sự tồn tại của A Thống.
Lan Chân công chúa kinh ngạc: "Trên đời lại có chuyện kỳ lạ như vậy, sao lúc đến muội không nói thẳng với ta?"
Trước đó Thái tử phi cố ý không nói trước, nàng muốn xem Lan Chân công chúa có nghe thấy không, nhưng nàng không thể nói như vậy, nàng nói: "Chuyện này quá kỳ lạ, tỷ tỷ trước giờ lại không tin quỷ thần. Nếu không tận tai nghe thấy, cho dù ta có nói, tỷ cũng sẽ không tin."
Lan Chân công chúa nghĩ cũng đúng, gật đầu: "Nói cũng có lý."
Sau đó cau mày hỏi: "Vừa rồi A Thống kia nói, cả nhà muội đều bị lưu đày, rốt cuộc là sao?"
Thái tử phi thấy Lan Chân công chúa không hỏi đến cái chết của mình trước, mà lại hỏi đến cả nhà bọn họ, trong lòng nàng rất cảm động.
Nàng cũng không giấu giếm, kể lại chuyện Thái tử bị phế truất, còn có chuyện cả nhà bị ám sát trên đường lưu đày.
Lan Chân công chúa tức giận đến mức đập bàn: "Không ngờ phụ hoàng lại nhẫn tâm như vậy, A Hú làm Thái tử mười tám năm tận tâm tận lực, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy. Còn có mấy đứa nhỏ nữa, sao người lại nhẫn tâm xuống tay được?"
Thấy Lan Chân công chúa đỏ mắt, Thái tử phi vội vàng nắm lấy tay nàng ấy: "Tỷ tỷ, chuyện vẫn chưa xảy ra, vẫn còn kịp, tỷ đừng đau lòng."
Lan Chân công chúa nắm lấy tay Thái tử phi: "Đúng vậy, bây giờ ta đã biết, nhất định sẽ không để nhà muội gặp nạn nữa."
Nàng ấy vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung dữ: "Còn những tên chuột nhắt hèn hạ ẩn nấp trong bóng tối kia, đợi ta tóm được chúng, ta nhất quyết không tha."
Thái tử phi cảm thấy ấm áp trong lòng, khóe mắt cay cay: "Tỷ tỷ, tỷ luôn che chở cho chúng ta như vậy, ta thật sự không biết phải nói gì cho phải."
"Đừng nói những lời khách sáo vô nghĩa này với ta." Lan Chân công chúa trừng mắt nhìn nàng, sau đó chuyển chủ đề: "Vậy chúng ta không thể hỏi những chuyện này trước mặt Nặc Nhi?"
Thái tử phi gật đầu: "Đúng vậy, không chỉ chúng ta không thể hỏi, Nặc Nhi cũng không thể nói, nếu không nó cũng sẽ bị phạt."
Nghĩ đến cơn đau tê dại vừa rồi, Lan Chân công chúa nghiêm mặt dặn dò: "Vậy thì đừng hỏi Nặc Nhi, kẻo con bé chịu tội."
Thái tử phi gật đầu: "Chính xác là như vậy."
Lan Chân công chúa ghé sát lại, giọng nói gấp gáp: "Vậy muội nói tiếp cho ta nghe, A Thống kia còn nói gì nữa?"
Thái tử phi liền kể chuyện của Thập tứ hoàng tử phi, Lan Chân công chúa nghe mà tức giận, không khỏi mắng chửi đám chuột nhắt trong mương nước một hồi.