Tôn Nguyệt Tú cảm kích ân cứu mạng của Ngụy Tông, tận tâm tận lực làm việc trong phủ.
Ngụy phu nhân thấy bà ta tính tình hiền lành, dung mạo xinh đẹp, lại siêng năng cần cù nên rất yêu quý, điều bà ta đến bên cạnh mình hầu hạ.
Sau này Ngụy phu nhân mang thai, bà ấy làm chủ nâng Tôn Nguyệt Tú làm di nương. Lúc đó, Tôn Nguyệt Tú vẫn còn trong trắng.
Không giống như hai phụ tử đang phẫn nộ, Thập tứ hoàng tử lại nghe ra điều gì đó khác thường, không kịp an ủi hai người, liền hỏi: "Đệ có nhận ra tên đó không?"
Ngụy Thương lắc đầu: "Không nhận ra, tối hôm đó là lần đầu tiên gặp."
Thập tứ hoàng tử lại hỏi: "Nếu không quen biết, vậy tại sao hắn lại biết chuyện năm xưa của di nương đệ?"
Câu nói này khiến Ngụy Tông và Ngụy Thương đều sững sờ.
Ngụy Tông cau mày.
Đúng vậy, năm đó Tôn Nguyệt Tú vừa vào thanh lâu trong ngày đã bỏ trốn, không có mấy người biết, hơn nữa chuyện này đã qua mười mấy năm rồi, tại sao tên đó lại biết?
Tại sao có thể nhận ra Thương Nhi là con của Tôn di nương, còn nói những lời đó trước mặt cậu ta, dường như cố ý chọc giận cậu ta?
Ngụy Thương chấn động trong lòng.
Cậu ta cứ tưởng, tên súc sinh đó muốn mắng cậu ta nên bịa đặt thôi, chẳng lẽ những gì gã nói lại là sự thật?
Thấy thiếu niên mặt mày tái nhợt, loạng choạng, dường như sắp quỳ không nổi, Thập tứ hoàng tử cau mày: "Đệ không biết chuyện năm xưa?"
Ngụy Thương bò đến trước mặt Ngụy Tông, run rẩy túm lấy ống quần của ông ta, ánh mắt đầy van xin: "Phụ thân, người nói cho con biết, những lời đó có phải là thật không? Di nương con thật sự xuất thân, xuất thân từ thanh lâu?"
Ngụy Tông lúc này mới nhớ, nhi tử còn chưa biết chuyện này, ông ta thương nhi tử, đưa tay đặt lên vai cậu ta, kể lại đầu đuôi mọi chuyện năm xưa, cuối cùng nói: "Di nương con là người đáng thương. Thương Nhi, con đừng trách di nương."
Ngụy Thương đã khóc không thành tiếng: "Con không trách, con chỉ, chỉ thương di nương."
Cậu ta đau lòng, đau lòng cho những khổ nạn mà di nương đã phải chịu đựng.
Cậu ta càng áy náy, áy náy vì trong lòng vừa rồi lại dâng lên một chút trách móc và chán ghét.
Thập tứ hoàng tử lặng lẽ nhìn hai phụ tử, đợi tâm trạng bọn họ bình tĩnh lại một chút, mới mở miệng: "Nhạc phụ đại nhân, ta cảm thấy chuyện này không đơn giản, chúng ta nên tiếp tục hỏi Thương Nhi."
Ngụy Tông đỡ nhi tử đang khóc nức nở trên đùi mình dậy, lau nước mắt cho cậu ta, hỏi: "Sau đó thì sao?"
Ngụy Thương liền kể tiếp: "Tên súc sinh đó ngã xuống đất không dậy nổi, ta đưa tay dò xét hơi thở của gã, thấy gã đã tắt thở, ta sợ quá..."
Vũ cơ kia vừa la lên gϊếŧ người rồi, vừa hét lên chạy đi.
Ngụy Thương biết mình đã gây ra đại họa, sợ hãi ngồi bệt xuống đất, yên lặng chờ đợi.
Cậu ta tưởng người đến sẽ là quy nô, hoặc là bộ khoái nha môn, ai ngờ người đến lại là một nam tử đeo mặt nạ xa lạ.
Nam tử này trước tiên sai người kéo thi thể tên công tử bột kia đi, sau đó đưa cậu ta đến một căn phòng, rót cho cậu ta một chén trà, nói có thể giải quyết chuyện này cho cậu ta, nhưng gã ta có điều kiện.
Thập tứ hoàng tử và Ngụy Tông đồng thanh hỏi: "Điều kiện gì?"
Ngụy Thương: "Nói là chủ nhân của gã ta hâm mộ tam tỷ con, muốn con giới thiệu tam tỷ với gã ta."
Ngụy Tông cau mày: "Vậy nên con đã đồng ý?"