Ngụy Thương vốn định từ chối, nhưng người kia lại sai người hầu bên cạnh trực tiếp đưa điểm tâm đến Ngụy phủ. Ngụy Thương chỉ đành cảm tạ, nghĩ sau này sẽ trả lại ân tình này.
Người kia lại nói, bọn họ định đến tửu lâu chơi, khó khăn lắm mới thấy được Ngụy Thương ở bên ngoài, liền kéo cậu ta đi cùng.
Gia phong Ngụy gia nghiêm khắc, Ngụy Thương ngày thường rất ít khi giao thiệp với người khác bên ngoài. Cậu ta liền tìm cớ từ chối, nhưng đám thiếu niên lại nài nỉ không thôi, cười cười nói nói kéo cậu ta đến Hòa Phong lâu.
Trong bữa tiệc, Ngụy Thương vốn không muốn uống rượu, nhưng bị mấy đồng môn vừa nài nỉ vừa ép buộc, bị ép uống hai bát.
Ăn xong, Ngụy Thương đầu váng chân mềm, lại cáo từ, chuẩn bị về nhà, nhưng lại bị đám đồng môn dìu đến Túy Hương lâu, nói muốn nghe tiểu khúc.
Đến nơi cậu ta mới biết, không ngờ còn có vũ cơ tiếp rượu, một vũ cơ cứ quấn lấy Ngụy Thương, tìm mọi cách trêu chọc cậu ta.
Ngụy Thương lần đầu tiên gặp phải trường hợp này, mặt đỏ bừng, vội vàng đứng dậy, lấy cớ đi vệ sinh, vội vàng ra ngoài rồi định bỏ chạy.
Nào ngờ lại gặp một tên công tử bột mặt mày lòe loẹt đầu đội hoa đi tới. Người này ôm một vũ cơ lảo đảo đi tới, Ngụy Thương không kịp tránh, đυ.ng phải vũ cơ kia.
Vũ cơ kia còn lấy khăn lau cằm Ngụy Thương, trêu chọc vài câu, rõ ràng đυ.ng không mạnh.
Nhưng tên công tử bột kia lại nổi trận lôi đình, túm lấy cổ áo Ngụy Thương mắng chửi, trước tiên mắng cậu ta là tiểu tử thối mù mắt, ngay cả nữ nhân của gã cũng dám dòm ngó, sau đó lại mắng rất nhiều lời lẽ tục tĩu khó nghe.
Ngụy Thương tức giận, vung nắm đấm lên đánh, chỉ hai quyền đã làm tên công tử bột kia miệng mũi chảy máu, ngã xuống đất tắt thở.
Nghe đến đây, Ngụy Tông tức giận đến cực điểm, đập bàn đứng dậy: "Nghiệt chướng, ngày thường ta dạy dỗ con thế nào, quân tử động khẩu bất động thủ, một gã công tử bột ăn nói bậy bạ như vậy, con cần gì phải lấy mạng mình ra đánh đổi!"
Mắng xong, Ngụy Tông lại đau lòng không thôi. Luật pháp Đại Tuyên nghiêm khắc, hoàng tử phạm tội cũng xử như thường dân, gϊếŧ người đền mạng, e là không giữ được mạng của Thương Nhi.
Ngụy Thương nắm chặt tay, ngực phập phồng kịch liệt, nghiến răng nghiến lợi, dường như gϊếŧ chết người kia vẫn chưa hả giận.
Đứa nhỏ ngày thường luôn ôn hòa lễ độ lại tức giận đến mức này, Thập tứ hoàng tử cảm thấy có gì đó không ổn, đưa tay vỗ vai cậu ta: "Tên đó đã mắng thế nào?"
Ngụy Thương quay mặt đi, cứng cổ, không muốn nói rõ.
Ngụy Tông thấy cậu ta như vậy cũng cạn lời, tiến lên đạp cậu ta ngã xuống: "Điện hạ hỏi con đó."
Ngụy Thương cố chấp bò dậy, quỳ thẳng người, nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào không nói nên lời: "Tên súc sinh đó mắng di nương ta, mắng di nương ta là kỹ nữ bị hàng ngàn hàng vạn người cưỡi."
Nghe vậy, mặt Ngụy Tông đỏ bừng, trong lòng khí huyết sôi trào: "Hỗn xược, nói bậy."
Tôn Nguyệt Tú Tôn di nương năm đó từng là một cô nương nhà lành, vì phụ mẫu mất nên bị huynh tẩu lòng lang dạ sói bán vào thanh lâu để lấy tiền.
Bà ta không chịu nổi nhục nhã, liều chết chạy trốn khỏi thanh lâu, bị quy nô đuổi đánh giữa đường, đúng lúc Ngụy Tông đi ngang qua đó, Tôn di nương liền ôm chân ông ta cầu cứu.
Ngụy Tông nghe bà ta kể hết, động lòng trắc ẩn, liền chuộc thân cho bà ta, đưa về phủ giao cho Ngụy phu nhân an bài.