Hai người một trước một sau đi vào sảnh, sau khi dâng trà, Ngụy Tông phất tay cho hạ nhân lui xuống: "Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì?"
Thập tứ hoàng tử hạ giọng: "Ta đã điều tra được một số tin tức, là Ngụy Thương gây ra án mạng ở thanh lâu, Ngụy Vân vì cứu hắn nên mới bị người ta ép buộc mưu hại Vi Nhi."
Sắc mặt Ngụy Tông đại biến, đứng phắt dậy, tức giận nói: "Nghiệt tử này, xem lão phu có đánh chết nó không."
Thập tứ hoàng tử đưa tay ngăn ông ta lại: "Nhạc phụ, đừng nóng giận, phải hỏi rõ ràng đã."
Ngụy Tông thấy hắn ta như vậy bèn đè nén cơn giận đang bốc lên trong lòng, ngồi xuống: "Điện hạ có biết nghiệt tử kia gây chuyện ở thanh lâu nào không? Người chết là ai? Là ai ép buộc Vân Nhi xuống tay với tỷ tỷ của nó?"
Thập tứ hoàng tử lắc đầu: "Tạm thời chưa biết, phải hỏi Ngụy Thương."
Ngụy Tông gật đầu, lớn tiếng sai bảo ngoài cửa: "Người đâu, mau đi gọi tam thiếu gia đến đây."
Tiểu đồng bên ngoài đáp vâng, chạy đi tìm Ngụy Thương.
Hai người ngồi đợi, Ngụy Tông sốt ruột như lửa đốt, đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại đứng dậy ra cửa nhìn.
Thập tứ hoàng tử lại khá bình tĩnh. Bây giờ thê tử con cái của hắn ta đều bình an vô sự, trên dưới trong phủ hắn ta cũng đã kiểm tra kỹ càng, phàm là người có chút khả nghi đều đã được điều đi nơi khác.
Trong phủ cũng đã tăng cường canh gác, có thể nói là giọt nước cũng không lọt. Hắn ta an tâm, thong dong hơn rất nhiều, không còn vẻ hoảng hốt như ban ngày nữa.
Nhưng bây giờ bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ càng, càng cảm thấy chuyện này quá mức kỳ lạ, lại liên hệ với chuyện Nặc Nhi nhắc đến việc đại ca Thái tử bị phế truất, hắn ta cảm thấy chuyện này thâm sâu khó lường, không chừng hắn ta đã bị cuốn vào âm mưu nào đó.
Chẳng mấy chốc, Ngụy Thương đến, ủ rũ đi vào, trước tiên hành lễ với Thập tứ hoàng tử, rồi lại hành lễ với Ngụy Tông.
"Nghiệt chướng, con làm chuyện tốt nhỉ." Ngụy Tông cầm chén trà bên cạnh ném ra ngoài, chén sứ đập vào trán Ngụy Thương, rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Thiếu niên mười bốn tuổi bị ném choáng váng, sau đó mặc kệ cơn đau trên trán, quỳ rạp xuống đất, khóc lớn: "Phụ thân, nhi tử đã gây ra đại họa, người cứu tam tỷ với."
Vừa thấy cậu ta như vậy, trong lòng Ngụy Tông lập tức lạnh đi, thầm nghĩ những gì Thập tứ hoàng tử nói chắc là sự thật.
Nhưng ông ta lại khó hiểu. Tam nhi tử nhà mình tuy là thứ xuất, nhưng dung mạo tuấn tú, lại thông minh hiếu học, phẩm hạnh đoan chính, sao lại chạy đến thanh lâu, lại còn gây ra án mạng.
Thấy Ngụy Tông tức giận đến mức ngực phập phồng, hồi lâu không đáp, Ngụy Thương lại dập đầu với Thập tứ hoàng tử: "Tỷ phu, cầu xin ngài tha cho tam tỷ, tất cả đều là lỗi của ta."
Thập tứ hoàng tử mở miệng: "Đừng khóc nữa, kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho ta nghe, không được giấu giếm một chút nào."
"Vâng." Ngụy Thương lấy tay áo lau mặt, mở miệng nói: "Năm ngày trước, ở Quốc Tử Giám, tiên sinh ra đề thi, ta được hạng nhất. Trong lúc vui vẻ, tan học ta liền đi dạo phố, muốn mua chút điểm tâm mà mẫu thân và di nương thích ăn rồi mới về, ai ngờ ở bên ngoài tiệm điểm tâm lại gặp mấy đồng môn..."
Mấy công tử đều là con nhà quan lại, trưởng bối đều làm quan trong triều, bọn họ lại là đồng môn nên đều quen nhau.
Bọn họ thấy Ngụy Thương liền nhiệt tình tiến lên chào hỏi. Biết Ngụy Thương muốn mua điểm tâm hiếu kính trưởng bối trong nhà, một người trong số đó liền phất tay, bảo tiểu nhị trong tiệm chọn loại ngon mỗi thứ gói một phần, tranh nhau trả tiền.