Không lâu sau, Thừa Vũ Đế lên tiếng: "Lương Tuyền."
Một người bước ra từ trong bóng tối, quỳ một chân trước giường: "Bệ hạ."
Thừa Vũ Đế cũng không mở mắt, chỉ về phía cửa điện: "Thập tứ hoàng tử có chuyện gì đó, ngươi đi theo xem sao."
Lương Tuyền đáp vâng, đứng dậy lui về phía sau vài bước, thoắt cái đã biến mất trong bóng tối.
*
Đông Cung, cả nhà sáu người tối nay lại ngủ chung một phòng như tối hôm qua.
Thẩm Tri Nặc tắm rửa xong, mặc bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, ngồi trên giường, nhìn các ca ca tỷ tỷ sai bảo cung nhân trải giường, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Một ngày như vậy có thể nói là hứng thú nhất thời, nhưng liên tục hai ngày như vậy, Thẩm Tri Nặc cảm thấy có chút kỳ lạ. Dù sao đây cũng là thời cổ đại nam nữ bảy tuổi đã khác giường, huống chi là hoàng gia lễ nghi nghiêm ngặt.
Bé nghiêng đầu nhỏ, quan sát tất cả mọi người, nhưng mọi người đều vẻ mặt như thường, nói nói cười cười, như mọi khi.
Bé không nhịn được lại gọi hệ thống ra: [Cún con, sao ta lại cảm thấy phụ mẫu và ca ca tỷ tỷ của ta đều kỳ lạ thế nào ấy?]
Vừa nghe câu này, mọi người trong phòng đều cảnh giác, đồng loạt nhìn về phía bé, thấy bé không biết từ lúc nào đã nằm trên giường, hai tay nhỏ đang nghịch hai bàn chân nhỏ của mình.
Hệ thống: [Kỳ lạ chỗ nào?]
Thẩm Tri Nặc gãi đầu: [Ta cũng không nói rõ được.]
Hệ thống: [Vậy thì đừng nghĩ nữa, trẻ con suy nghĩ nhiều sẽ không cao lên được.]
Thẩm Tri Nặc có chút cạn lời, bé cũng sống không được bao lâu, còn nói gì đến việc cao lên.
Nghĩ một chút, bé hỏi: [Cún con, sau khi cả nhà chúng ta bị lưu đày, ai làm tân Thái tử?]
Hệ thống: [Không ai làm Thái tử.]
Thẩm Tri Nặc khó hiểu: [Tại sao?]
Hệ thống: [Một là vì sau khi cả nhà người chết, bệ hạ tỉnh ngộ, hối hận, áy náy, không chịu lập Thái tử nữa.]
[Hai là, các hoàng tử khác tranh giành ngôi vị Thái tử, đấu đá lẫn nhau, tàn sát lẫn nhau, cuối cùng chết thì chết, tàn thì tàn, bị giam thì bị giam, không ai có kết cục tốt đẹp, không người có thể lập làm Thái tử.]
Thái tử và Thái tử phi nắm chặt tay nhau, trong lòng hai người đều vô cùng chấn động, lại vô cùng lo lắng, đều hy vọng bé có thể nhắc đến Thập nhất hoàng tử.
Nhưng không biết có phải vì bé và Thập nhất hoàng thúc lâu ngày không gặp, nhất thời không nhớ ra, không ngờ lại không hỏi đến y, mà hỏi đến bệ hạ.
[Vậy lão Hoàng đế thì sao? Ông ta chết không?]
Hệ thống: [Chết.]
Thẩm Tri Nặc: [Chết khi nào? Chết như thế nào?]
Hệ thống: [Các hoàng tử đều đấu đá chết hết, những hoàng tôn còn lại cũng không ai có khả năng đứng lên. Ông ta trở thành người cô độc, càng say mê đan dược hơn, cuối cùng coi như chết vì ăn đan dược.]
Thẩm Vi Thanh ghé sát vào tai đại ca, nhỏ giọng nói: "Đáng đời."
Thẩm Tri Nặc đá đá chân ngắn, hừ lạnh trong lòng: [Tự làm tự chịu.]
Bé nằm sấp trên giường, tự mình tức giận một lúc, không bao lâu cơn buồn ngủ ập đến, cứ thế ngủ thϊếp đi.
*
Thập tứ hoàng tử ra khỏi cung, sai người về phủ báo tin cho Thập tứ hoàng tử phi nói mình về muộn, còn hắn ta dẫn theo tùy tùng cưỡi ngựa đến Ngụy phủ, gõ cửa.
Hộ bộ Thị lang Ngụy Tông đã ngủ, biết Thập tứ hoàng tử đến thăm vào đêm khuya, vội vàng mặc quần áo, chạy ra nghênh đón: "Không biết điện hạ giá lâm, lão phu đón tiếp chậm trễ."
Thập tứ hoàng tử gật đầu: "Nhạc phụ, chúng ta vào trong nói chuyện."