Thập tứ hoàng tử có chút khó xử nhìn Thái tử. Hắn ta còn muốn đợi lát nữa ăn cơm xong, tìm cơ hội hỏi riêng Thái tử chuyện bị phế truất lưu đày rốt cuộc như thế nào.
Thái tử biết ý hắn ta, đưa tay vỗ vai Thập tứ hoàng tử: "Đi đi, nếu tìm thấy cuốn sách dạy trồng hoa mà đệ muốn, ngày mai ta sẽ mang đến Hộ bộ, đệ đến đó tìm ta."
Thập tứ hoàng tử hiểu ý, gật đầu nói được, liền đi theo Khang Nguyên Đức.
Nhìn theo hai người đi xa, nụ cười trên mặt Thái tử biến mất, thấp giọng dặn dò Đinh Minh: "Đóng cửa viện lại, nếu có ai đến thì nói đã nghỉ ngơi rồi."
Sau đó hắn xoay người trở về điện, phẩy tay cho cung nhân lui xuống, lại sai người đóng cửa lại, lúc này mới ngồi lại vào ghế, nhìn Văn Anh Quận chúa: "Tuệ Nhi, đi gọi nương con và Nặc Nhi ra đây."
Văn Anh Quận chúa đáp một tiếng, xoay người chạy vào trong, rất nhanh, Thái tử phi bế Thẩm Tri Nặc đi ra.
Thái tử phi dùng ánh mắt dò hỏi Thái tử, Thái tử cho nàng một ánh mắt trấn an, cười nói: "Đến đây, ăn cơm."
Trước mặt nữ nhi, Thái tử phi cũng không tiện hỏi nhiều, bèn cười cười, cầm muôi múc nửa muôi canh gà: "Nào, Nặc Nhi, uống canh gà trước."
Ai ngờ, muôi vừa đưa đến trước mặt bé, bé đã dùng hai tay ôm bát ngọc nhỏ vào lòng, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại, nhìn mọi người trên bàn. Thần thái vừa lanh lợi vừa đáng yêu ấy khiến Thái tử phi không nhịn được bật cười.
*
Sùng An Cung.
Thập tứ hoàng tử ngồi đối diện Thừa Vũ Đế, hai phụ tử im lặng dùng bữa tối.
Thập tứ hoàng tử có chuyện trong lòng, ăn được một lúc thì bắt đầu lơ đãng, cầm bát cơm chỉ vùi đầu ăn, không gắp thức ăn.
Thừa Vũ Đế ăn xong trước, buông đũa xuống, bưng chén trà lên, vừa uống trà, vừa quan sát Thập tứ hoàng tử đang lơ đãng: "Trong nhà có chuyện gì sao?"
Thập tứ hoàng tử hoàn hồn, vội vàng buông bát đũa xuống, cung kính đáp: "Đa tạ phụ hoàng quan tâm, trong nhà mọi chuyện đều ổn."
Thừa Vũ Đế đặt chén trà xuống, lại hỏi: "Sáng nay gặp trẫm, sao con lại bỏ chạy?"
Thập tứ hoàng tử đứng dậy quỳ xuống: "Lúc đó nhi thần đột nhiên muốn đi vệ sinh, nhất thời không thấy phụ hoàng, nhi thần có tội, xin phụ hoàng thứ lỗi."
Thập tứ hoàng tử không có chí lớn, không màng quyền thế, ngày thường rất tự nhiên trước mặt Thừa Vũ Đế, nói chuyện cũng rất tùy ý, nhưng tối nay cử chỉ lời nói của hắn ta lại quá mức cẩn thận.
Thừa Vũ Đế lặng lẽ nhìn hắn ta một lúc, phất tay: "Được rồi, lui xuống đi."
Thập tứ hoàng tử vội vàng tạ ơn cáo lui, mãi đến khi ra khỏi điện, gió đêm thổi qua, hắn ta mới cảm thấy lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Hắn ta thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ sau này trước mặt phụ hoàng phải cẩn thận lời nói việc làm, không thể tùy tiện như trước nữa.
Ngay cả đại ca làm Thái tử mười tám năm cũng có thể nói phế là phế, nói lưu đày là lưu đày.
Chỉ là, rốt cuộc vì lý do gì?
Hắn ta nhìn về phía Đông Cung một lúc, lắc đầu, bước nhanh ra khỏi cung. Đã biết chuyện của Ngụy Vân là do Ngụy Thương gây ra, vậy hắn ta phải đến Ngụy phủ một chuyến ngay trong đêm.
Thừa Vũ Đế ngồi một lúc, lên tiếng: "Khang Nguyên Đức."
Khang Nguyên Đức vội vàng vào điện: "Bệ hạ."
Thừa Vũ Đế đưa tay ra: "Đan dược."
Trên mặt Khang Nguyên Đức thoáng qua vẻ lo lắng, nhưng ngay sau đó đáp vâng, lấy ra một lọ sứ nhỏ màu trắng từ trong lòng, cung kính đưa cho Thừa Vũ Đế, lại bưng một chén nước ấm đến.
Thừa Vũ Đế uống xong đan dược, dựa vào giường nhắm mắt nghỉ ngơi, Khang Nguyên Đức lặng lẽ lui ra ngoài.