Thẩm Tri Nặc ôm bát cơm của mình, bàn tay nhỏ chỉ ra cửa: "Nương, Hoàng tổ phụ gọi Nặc Nhi kìa."
Hai ngày nay bé chỉ muốn gặp nhiều người hơn để A Thống quét mặt bọn họ, tìm hiểu thêm nhiều thông tin, lão Hoàng đế chính là người bé muốn gặp nhất.
Thái tử phi vẻ mặt nghiêm trọng, bước nhanh vào phòng ngủ, đặt bé lên giường, kéo chăn đắp kín cho bé, nhẹ nhàng vuốt ve trán bé, lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, dịu dàng dỗ dành: "Nặc Nhi ngoan, hôm nay chúng ta đừng đi gặp Hoàng tổ phụ."
"Tại sao ạ?" Thẩm Tri Nặc rất khó hiểu.
Tuy lão Hoàng đế trong tương lai không xa sẽ trở mặt vô tình, nhưng cho đến nay, ông ta vẫn rất yêu quý tiểu tôn nữ này, thỉnh thoảng sai người đến đón bé qua chơi một lát. Đây cũng là chuyện bình thường, trước đây mẫu thân đều rất vui vẻ, hôm nay làm sao vậy?
Thái tử phi lại hôn lên mặt bé, nhưng cũng không giải thích nhiều, chỉ dặn dò: "Nặc Nhi nghe lời nương."
Thẩm Tri Nặc càng thấy kỳ lạ. Phụ thân và mẫu thân không phải là người thích lừa gạt trẻ con. Trước đây nếu bé hay ca ca tỷ tỷ của bé có gì không hiểu, phụ thân và mẫu thân cũng sẽ kiên nhẫn giải thích rõ ràng, nói rõ nguyên nhân, hôm nay lại không giải thích một lời.
Thẩm Tri Nặc muốn hỏi thêm, nhưng thấy Thái tử phi tuy ngồi bên giường trông bé, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía cửa, vẻ mặt lo lắng, bé liền ôm bát ngoan ngoãn nằm im, làm một đứa trẻ ngoan nghe lời.
Trong đại sảnh, Thái tử mặt không đổi sắc, nhưng tay cầm đũa lại siết chặt.
Ba huynh muội Thẩm Vi Yến thì như lâm đại địch, đồng loạt đứng dậy khỏi ghế.
Thập tứ hoàng tử không hiểu, nhưng thấy mọi người như vậy, lại nghĩ đến chuyện Nặc Nhi nhắc đến ngôi vị Thái tử bị phế, cả nhà bị lưu đày, cũng không hiểu sao lại căng thẳng theo, nhìn Thái tử chằm chằm.
Thái tử im lặng một lát, buông đũa xuống, đứng dậy đi ra ngoài, mấy đứa trẻ vội vàng đi theo, Thái tử xua tay ngăn lại, mấy người lại ngồi xuống.
Thập tứ hoàng tử thấy vậy, đứng dậy đi theo.
Hai người ra đến ngoài điện, thấy Khang Nguyên Đức đang đứng đợi ở hành lang, thấy hai người đi ra, ông ta vội vàng tiến lên hành lễ: "Lão nô thỉnh an Thái tử điện hạ, thỉnh an Thập tứ điện hạ."
Thái tử mỉm cười nói: "Khang công công đứng dậy đi." Thập tứ hoàng tử cũng mỉm cười gật đầu.
Khang Nguyên Đức lại nói rõ ý đến, Thái tử khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Mời Khang công công về bẩm báo với phụ hoàng, trưa nay Nặc Nhi hơi khó chịu, suýt nữa thì nôn. Thái y nói tỳ vị con bé không tốt, đang uống thuốc điều trị, không tiện đến trước mặt bệ hạ, kẻo lây bệnh cho người."
Trẻ con yếu ớt nhất, trong hoàng cung cũng không phải không có hoàng tử công chúa chết yểu vì bệnh tật, Khang Nguyên Đức vừa nghe đã lo lắng hỏi: "Ôi chao, vậy quận chúa đã đỡ hơn chưa?"
Thái tử gật đầu: "Không có gì đáng ngại, chỉ là thái y dặn dò phải tĩnh dưỡng vài ngày."
Khang Nguyên Đức vội vàng gật đầu: "Sức khỏe của quận chúa là quan trọng nhất, vậy lão nô không quấy rầy nữa, xin phép về bẩm báo với hoàng thượng."
Thái tử gật đầu: "Khang công công đi thong thả."
Khang Nguyên Đức liên tục cúi chào, xoay người cáo lui, đi được vài bước, lại quay người lại, cười hỏi: "Thập tứ điện hạ, sáng nay bệ hạ còn nói đợi điện hạ vào cung, đến trước mặt người bẩm báo, hiện giờ điện hạ đang ở trong cung, hay là đi cùng lão nô?"