Bị Đọc Tâm, Ta Trở Thành Đoàn Sủng Trong Văn Quyền Mưu

Chương 24

Văn Anh Quận chúa vội vàng nói: "Nương, con không còn đau nữa, người đừng trách nhị ca, nhị ca sợ Hoàng tổ phụ nghe thấy nên mới vội vàng đưa chúng con đi."

Thái tử phi thở dài: "Nương biết."

Nói xong, nàng đứng dậy, lấy thuốc mỡ tan máu bầm trong tủ, nhẹ nhàng bôi cho cô bé, rồi buông y phục xuống, dắt cô bé ra ngoài.

Nghe thấy tiếng bước chân của hai người, Thẩm Vi Thanh quay lại, đưa tay ra: "Mẫu phi, nhi tử đã làm muội muội bị thương, người phạt con đi."

Thái tử phi liền giơ tay lên, đánh nhẹ vào tay cậu bé: "Vi Thanh, con phải nhớ, Tuệ Nhi và Nặc Nhi là nữ hài tử, thân thể yếu ớt, không như những huynh đệ ngày ngày đánh nhau với con, con phải biết nặng nhẹ."

Thẩm Vi Thanh cung kính tiếp thu: "Nhi tử nhớ rồi."

Tuy đứa nhỏ hơi mạnh tay, nhưng sự việc có nguyên nhân, cậu bé cũng vô ý, Thái tử phi liền bỏ qua chuyện này, lại hỏi: "Vậy là, lúc A Thống nói muội muội của Thập tứ hoàng thẩm sẽ hãm hại nàng ấy, Thập tứ hoàng thúc đã nghe thấy?"

Hai đứa trẻ đồng loạt gật đầu: "Vâng, vì thế Thập tứ hoàng thúc mới vội vàng bỏ chạy."

Thái tử phi cau mày: "Vậy A Thống có nói tại sao người muội muội ấy lại muốn hãm hại Thập tứ hoàng thẩm không?"

Hai đứa trẻ lắc đầu, Thẩm Vi Thanh giải thích: "Thập tứ hoàng thúc vừa nghe xong liền bỏ chạy, Nặc Nhi thấy kỳ lạ nên đi xem, sau đó Hoàng tổ phụ đến, con nghĩ Thập tứ hoàng thúc cũng nghe thấy, nói không chừng Hoàng tổ phụ cũng nghe thấy, nên con vội vàng đưa Tuệ Nhi và Nặc Nhi đi."

Văn Anh Quận chúa bổ sung: "Sau đó Nặc Nhi không khỏe nên không nói chuyện với A Thống nữa."

Văn Anh Quận chúa hỏi: "Nương, Thập tứ hoàng thẩm sẽ không sao chứ?"

Thái tử phi xoa đầu nữ nhi: "Thập tứ hoàng thúc đã biết chuyện rồi, chắc không sao đâu."

Văn Anh Quận chúa yên tâm.

Nhưng Thái tử phi lại tràn đầy lo lắng: "Nếu bệ hạ cũng nghe thấy thì phải làm sao?"

Một số lời của Nặc Nhi và A Thống rất đại nghịch bất đạo.

"Hơn nữa, Thập tứ hoàng thúc đã nghe thấy rồi, liệu có đến trước mặt Hoàng thượng nhắc đến chuyện này không?"

Hai đứa trẻ nhìn nhau, cũng thở dài, chúng sợ Hoàng thượng trách phạt Nặc Nhi.

Thái tử phi suy nghĩ một chút, rồi nói: "Vi Thanh, con mau đi tìm phụ vương, lặng lẽ kể lại chuyện hôm nay cho phụ vương. Bảo phụ vương đi nói với Thập tứ hoàng thúc một tiếng, nhờ đệ ấy nể tình Nặc Nhi đã cứu hoàng thẩm mà đừng đem chuyện này nói trước mặt Hoàng tổ phụ con."

Thẩm Vi Thanh biết sự việc quan trọng, nghiêm túc đáp ứng, vội vàng ra ngoài.

Văn Anh Quận chúa thấy Nương lo lắng, ôm lấy eo nàng: "Nương, nếu giấu không được thì sao? Tuệ Nhi sợ."

"Đừng sợ, có phụ vương và nương ở đây." Thái tử phi ôm nữ nhi, hôn lêи đỉиɦ đầu cô bé, ôn nhu an ủi, sau đó lại nói: "Văn Anh, nương giao cho con một nhiệm vụ. Sau này nếu con gặp Hoàng tổ phụ, hoặc bất kỳ hoàng thúc nào, con hãy trò chuyện với Nặc Nhi, để con bé sẽ không rảnh nói chuyện với A Thống nữa."

Văn Anh Quận chúa gật đầu lia lịa: "Tuệ Nhi nhớ rồi."

Hai mẫu nữ lại thì thầm nói chuyện một lúc rồi đi ra ngoài, thấy bé con mũm mĩm đang nằm trên giường bắt chéo chân. Ánh nắng mùa xuân xuyên qua song cửa sổ chiếu vào thân hình tròn trịa của bé, trông bé thật thư thái nhàn nhã.

San Hô ngồi bên cạnh, đang mỉm cười phe phẩy quạt cho cục bột nhỏ, thấy hai người đi ra vội vàng đứng dậy nhường chỗ.

Thẩm Tri Nặc quay đầu thấy mẫu thân và tỷ tỷ liền cười tít mắt, vỗ vỗ lên giường: "Nương, tỷ tỷ, lại đây nằm."

Hai mẫu nữ bật cười, cởi giày lên giường, nằm xuống hai bên cục bột nhỏ, cúi xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, bé bị hôn đến mức cười khanh khách.