Bị Đọc Tâm, Ta Trở Thành Đoàn Sủng Trong Văn Quyền Mưu

Chương 25

Thập tứ hoàng tử phi lo lắng hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì? Phu quân, chàng mau nói đi."

Thập tứ hoàng tử dắt tay thê tử vào trong, ngồi xuống giường, cân nhắc câu chữ một hồi rồi mới nói: "Ả độc phụ kia nói, nàng ta và nàng đều là nữ nhi của Hộ bộ thị lang, đều là chính tam phẩm, nhưng nàng lại gả cho ta, còn mẫu thân nàng ta chỉ tìm cho nàng ta những tiểu quan thất phẩm, hoặc thứ tử không cầu tiến nào đó trong những nhà công hầu mạt đẳng. Nàng ta cảm thấy bất công, không cam lòng nên mới muốn hãm hại nàng, để nàng ta thế chỗ."

Thập tứ hoàng tử phi kinh ngạc đứng bật dậy: "Ngụy Vân lại nghĩ như vậy?"

Thập tứ hoàng tử vội vàng đỡ thê tử ngồi xuống: "Nàng ta nói như vậy."

Thập tứ hoàng tử phi ôm ngực, chỉ cảm thấy nghẹn thở: "Tuy hai chúng ta cùng phụ thân, nhưng muội ấy là thứ xuất, di nương của muội ấy lại xuất thân thanh lâu, muội ấy muốn gả cao cũng không sai, nhưng cũng phải xem người ta có để ý xuất thân của muội ấy hay không chứ."

"Mẫu thân ta trước đây đã bàn bạc chuyện này với ta, nói muốn tìm cho A Vân một nhà xuất thân thấp hơn, gia đình ít người, bà bà hiền lành. Như vậy gả qua đó, muội ấy mới có thể đủ sức làm chủ gia đình. Mẫu thân ta thật lòng suy nghĩ cho muội ấy, tuyệt đối không có ý cố ý làm khó muội ấy."

"Bao nhiêu năm nay, ta vẫn luôn coi muội ấy như tỷ muội ruột thịt, chưa từng vì muội ấy là thứ xuất mà coi thường muội ấy, sao muội ấy hãm hại ta chỉ vì hôn sự không như ý chứ? Ta là tỷ tỷ ruột của muội ấy mà." Nói đến đây, Thập tứ hoàng tử phi không khỏi đau lòng rơi lệ.

Thập tứ hoàng tử vuốt ve lưng thê tử, ánh mắt đầy thương xót: "Những chuyện này ta đều biết, nàng đừng tức giận, cũng đừng đau lòng vì loại người vong ân bội nghĩa này, không đáng."

Thập tứ hoàng tử phi khóc một lúc, lại khó hiểu hỏi: "Được rồi, coi như muội ấy hãm hại ta, nhưng sao muội ấy lại chắc chắn chàng sẽ cưới muội ấy làm kế thất?"

Thập tứ hoàng tử lập tức giơ tay thề với trời, phủ nhận mọi nghi ngờ: "Vi Nhi, ta thề với trời, ta chưa từng liếc nhìn nàng ta một cái. Trước đây ta đối xử tốt với nàng ta chỉ vì nàng ta là muội muội của nàng, ta chỉ nể mặt nàng."

"Nếu biết tâm địa nàng ta độc ác như vậy, ta đã đuổi nàng ta đi từ lâu rồi, cánh cửa này cũng sẽ không cho nàng ta bước vào một bước."

Thập tứ hoàng tử phi nắm lấy tay phu quân, áp lên ngực mình: "Phu quân, ta đương nhiên tin tưởng chàng. Ý ta là, cho dù muội ấy thành công, cho dù chàng muốn tục huyền, nhưng chàng là hoàng tử, sao có thể để ý đến xuất thân như muội ấy chứ?"

Thập tứ hoàng tử gật đầu: "Vi Nhi thông minh, vừa rồi ta cũng hỏi nàng ta như vậy."

Thập tứ hoàng tử phi cau mày: "Muội ấy còn có dự tính khác?"

Thập tứ hoàng tử lại một lần nữa lộ ra vẻ mặt chán ghét: "Ả độc phụ kia nói, nàng ta định tìm cơ hội bỏ thuốc ta, để ta hủy trong sạch của nàng ta, sau đó cố ý để người ta bắt gặp. Vậy là, ta phải chịu trách nhiệm với nàng ta."

Thập tứ hoàng tử phi tức giận đến mức ngực phập phồng: "Nàng ta đã tính toán kỹ từ trước."

Thập tứ hoàng tử vội vàng an ủi thê tử: "Đừng tức giận, đừng tức giận, ta đã sai người trói nàng ta lại, dùng xe đưa về Ngụy phủ, giao cho nhạc phụ đại nhân xử lý."

Thập tứ hoàng tử phi ôm bụng, nhìn phu quân với vẻ mặt cảm kích: "Phu quân, đa tạ chàng nể mặt phụ thân ta, không đưa muội ấy đến nha môn."