"Ai nói với anh..." Giọng của Kanami Haruna vang lên từ trong lòng anh, "...rằng tôi chết rồi..."
Cảm xúc đau buồn vừa được Amuro Tooru ấp ủ bỗng chốc bị nghẹn lại.
Dưới làn da ấm áp mà đầu ngón tay anh cảm nhận được, mạch đập lại mạnh mẽ.
Anh từ từ cúi đầu, nhìn vào đôi mắt vàng kim của Kanami Haruna.
"Cậu..." Amuro Tooru do dự, "Không sao chứ?"
Kanami Haruna ngồi dậy vươn vai.
"Đã nói với anh rồi đó là tương cà," Kanami Haruna nói một cách đường hoàng, "Anh biết đấy, tôi là một người yêu nghệ thuật biểu diễn, tôi mang theo người hai túi tương cà giả máu đặc chế thì sao chứ?"
Amuro Tooru ấp úng, "Cậu đoán tôi có tin không?"
"Anh tin, anh phải tin." Kanami Haruna nói.
Tâm lý của Kanami Haruna rất thoải mái - Đây không phải là lần đầu tiên cậu chết trước mặt người khác.
Thế giới này cũng chẳng ai biết á nhân là sinh vật gì, lại càng không có bộ phận chuyên đối phó với á nhân, cùng lắm thì cậu lại chơi trò mèo vờn chuột thêm lần nữa thôi.
Chưa kể đến việc Amuro Tooru có tin vào "chết đi sống lại" hay không, cho dù anh ta có tin thật, nhưng không có camera giám sát hay bất cứ thứ gì khác có thể chứng minh những chuyện này đã xảy ra, tất cả chỉ là "lời nói suông" của Amuro Tooru.
Cho dù nói với người khác, e rằng cũng chỉ bị coi là bệnh chuunibyou đến muộn cuối cùng cũng phát tác.
Sinh vật như á nhân, dù có làm tất cả các xét nghiệm trong bệnh viện cũng không thể phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ có chết một lần mới có thể phân biệt được á nhân.
Kanami Haruna dám chắc, cho dù cậu thực sự bị bại lộ, cậu vẫn có thể sống rất thoải mái... Ít nhất là thoải mái hơn ở thế giới ban đầu.
Amuro Tooru day trán, lông mày giật giật. Anh bình tĩnh giữ Kanami Haruna lại, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của cậu.
"Này anh làm gì vậy? Tổ chức chúng ta không cấm tình cảm nơi công sở sao!"
Ba chiếc cúc áo sơ mi trên cùng được cởi ra, làn da của chàng trai bên dưới mịn màng không tì vết, lộ ra một vùng da trắng nõn chưa từng thấy ánh mặt trời.
- Đừng nói là vết thương do súng bắn, ngay cả một vết đỏ cũng không có.
Đồng tử Amuro Tooru co rút lại, ngón tay từ từ siết chặt cổ áo sơ mi, để lại vài vết hằn sâu.
"Sao có thể như vậy..."
Anh dám chắc, chất lỏng vừa phun ra chắc chắn là máu chứ không phải tương cà nực cười mà Kanami Haruna nói.
Làm sao cơ thể con người có thể chịu được đạn súng bắn tỉa? Kể cả khi mặc áo chống đạn, khi viên đạn bắn trúng cơ thể cũng sẽ để lại vết bầm tím và vết đỏ.
... Vậy mà trên người Kanami Haruna lại không có gì.
"Phải nói bao nhiêu lần nữa, đó là tương cà, chắc là chỉ sượt qua người tôi, làm vỡ túi tương cà thôi." Kanami Haruna giải thích, nhân tiện đẩy tay Amuro Tooru ra, "Bây giờ hết tắc đường rồi, anh còn không mau lái xe?"
Thời gian họ dừng lại đã đủ lâu, những chiếc xe phía sau đã bắt đầu bấm còi inh ỏi vì sốt ruột.
Amuro Tooru nhìn chằm chằm Kanami Haruna với ánh mắt sâu thẳm trong hai giây, rồi mới đạp ga, khởi động xe.
Cái cớ tương cà này quá vụng về, tại sao lại nói dối như vậy? Hay là, dù cho anh biết cũng không sao? Tại sao?
Nhưng làm sao có thể chết đi sống lại được? Hiện thực đâu phải truyện tranh hay light novel siêu năng lực, người chết không thể sống lại.
Khi một người vừa mới chết, tim vẫn còn đập, nếu được cấp cứu kịp thời, không phải là hoàn toàn không có cách cứu chữa.
Nhưng vừa nãy chẳng có ai cấp cứu cho Kanami Haruna cả.
Amuro Tooru vừa lái xe vừa suy nghĩ.
Anh lờ mờ nghe được một tin đồn.
Nghe nói ban đầu, tổ chức muốn nghiên cứu một loại thuốc có thể làm người chết sống lại... Thực ra mô-típ này khá phổ biến, nhưng thường xuất hiện trong phim zombie, nếu tổ chức thực sự nghiên cứu ra được thứ này, anh không hề nghi ngờ rằng cuối cùng nó sẽ biến thành "Resident Evil from Tokyo".
Có lẽ không phải chết đi sống lại, nhưng tổ chức chắc chắn đang nghiên cứu một loại thuốc nào đó.
Nếu loại trừ khả năng chết đi sống lại, vậy rốt cuộc đây là gì? Khả năng tự phục hồi siêu phàm? Tái tạo tế bào? Hay là một loại biến đổi cơ thể chưa được biết đến nào khác?
Khoan đã.
Amuro Tooru đột ngột phanh gấp.
Anh phanh quá đột ngột, cơ thể Kanami Haruna mất kiểm soát lao về phía trước, theo bản năng đưa tay nắm lấy cánh tay Amuro Tooru.
"Anh làm gì vậy?!" Kanami Haruna khó hiểu.
Amuro Tooru quay đầu nhìn Kanami Haruna.
Anh nhìn mái tóc bạc, đôi mắt vàng kim lấp lánh và vết máu còn sót lại trên da chàng trai.
Đột nhiên anh hiểu ra điều gì đó.
Chẳng lẽ... đây chính là lý do tại sao Uta có địa vị đặc biệt trong tổ chức?
*
Chianti bắn trúng Kanami Haruna một phát, qua ống ngắm, cô có thể thấy rõ máu bắn tung tóe trên người Kanami Haruna.
"Vậy là coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi chứ..."
Cô vừa lẩm bẩm vừa hạ súng bắn tỉa xuống, bắt đầu tháo rời các bộ phận của súng.
"Thật không hiểu tại sao lại giao nhiệm vụ kiểu này cho tôi," Chianti tặc lưỡi, "Tên này rõ ràng không phải nội gián, bắn hắn một phát làm gì?... Suy nghĩ của Boss thật khó hiểu."