Hôm Nay Tôi Lại Sống Lại Ở Phim Trường Conan

Chương 22

Kanami Haruna chỉ cảm thấy ngực đau nhói.

Cậu cúi đầu, nhìn thoáng qua vết thương trên ngực đang không ngừng chảy máu, rồi lại nhìn Amuro Tooru với vẻ mặt kinh ngạc.

"Ưʍ... Anh đừng sợ."

Kanami Haruna từ từ nở một nụ cười với anh.

"Tôi nói đây là tương cà anh có tin không?"

Amuro Tooru nhìn vào lỗ tròn nhỏ trên cửa sổ xe bị vỡ.

Rõ ràng, đây là dấu vết do đạn súng bắn tỉa để lại.

Viên đạn xuyên qua cửa sổ xe, găm vào ngực Kanami Haruna, máu không ngừng tuôn ra từ vết thương, tạo thành một vết đen trên quần áo sẫm màu của Kanami Haruna.

Anh lập tức kéo tấm che nắng bên cửa sổ xuống, che khuất hướng đường đạn của súng bắn tỉa.

Mùi máu tanh lan tỏa trong xe kín mít.

Ánh mắt Amuro Tooru dừng lại trên ngực Kanami Haruna.

"...Tương cà?" Anh khó tin, "Tương cà nào lại có mùi máu tanh? Làm giống thật đến vậy sao?"

Sắc mặt Kanami Haruna dần tái nhợt do mất máu quá nhiều.

Cậu cười yếu ớt: "Anh biết đấy, tôi rất thích giả chết, để cho giống thật, tôi luôn mang theo tương cà có mùi máu tanh."

Khóe mắt Amuro Tooru giật giật. Anh không để ý đến lời nói dối vô nghĩa của Kanami Haruna, đưa tay lấy băng gạc từ dưới ghế lái ra, xé một đoạn.

"Tôi sẽ gọi xe cấp cứu ngay, trước tiên hãy dùng băng gạc cầm máu..."

"Tôi đã nói rồi đó là tương cà." Kanami Haruna giơ tay lên, ngăn Amuro Tooru đưa băng gạc lại.

Amuro Tooru hít sâu một hơi, giọng điệu mang theo tức giận: "Lúc này rồi mà cậu còn muốn đùa với tôi sao?! Với lượng máu chảy ra này, nếu không nghĩ cách thì cậu sẽ chết ngay lập tức!"

Anh ấn tay Kanami Haruna xuống, đặt băng gạc lên ngực Kanami Haruna, máu tuôn ra ngay lập tức thấm đẫm băng gạc.

"Bây giờ cậu còn muốn lừa tôi nói đó là tương cà sao?" Amuro Tooru nghiến răng.

Đầu ngón tay anh ấn lên băng gạc hơi run rẩy.

Không được, máu này không cầm được... Cậu ấy sẽ chết...

Amuro Tooru chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, tầm nhìn trước mắt trở nên hơi mờ do một mảng máu lớn.

Sắc mặt Kanami Haruna càng thêm tái nhợt.

Theo kinh nghiệm của anh, với lượng máu chảy ra này, ước chừng thêm hai phút nữa, cậu ta sẽ tắt thở.

Haiz, Kanami Haruna thầm thở dài trong lòng, dù là á nhân cũng sẽ đau, nếu Amuro Tooru không ở đây, cậu đã tự đâm mình một nhát rồi, chết sớm sống sớm, lại không phải đau nửa ngày.

Amuro Tooru tặc lưỡi một tiếng, giơ tay mở cửa xe.

Kanami Haruna giật mình, nắm lấy tay Amuro Tooru: "Anh muốn làm gì?"

"Đường trên cầu tắc nghẽn thế này, dù có gọi xe cấp cứu cũng không vào được." Amuro Tooru quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu, "Xuống xe, tôi đưa cậu đi."

"Bây giờ xuống xe, nói không chừng lại bị súng bắn tỉa bắn trúng." Kanami Haruna đau đến mức hít một hơi, "Hít... cũng hơi đau thật."

Amuro Tooru không nói gì.

Chàng trai tóc vàng mím chặt môi, anh đưa tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Kanami Haruna, hơi dùng sức, Kanami Haruna ngã vào lòng anh.

Trán Kanami Haruna tựa vào ngực Amuro Tooru, máu chảy ra nhuộm đỏ bộ đồng phục quán cà phê.

Cậu cố gắng nắm lấy vạt áo của chàng trai, ngước đôi mắt vàng kim lên.

"Bây giờ cậu không thể chết được." Amuro Tooru nhìn chằm chằm vào mắt Kanami Haruna, nói từng chữ một, "Tôi còn rất nhiều chuyện chưa hỏi rõ cậu."

Trong tròng mắt màu tím phản chiếu ánh vàng rực rỡ, giống như những đốm sáng của ánh mặt trời.

"Ai nói tôi sẽ chết." Kanami Haruna thở dài.

Cậu không định tiếp tục giãy giụa nữa, liền thả lỏng người dựa vào vai Amuro Tooru.

Hơi thở ấm áp của chàng trai phả vào tai và cổ, Amuro Tooru hơi nhíu mày vì không quen.

"Yên tâm đi... Tôi sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu."

Giọng nói của Kanami Haruna dần nhỏ lại, giọng điệu như gió thổi tan, không còn âm thanh nào nữa.

Amuro Tooru khựng lại.

Anh giơ tay lên, muốn dùng đầu ngón tay thử chạm vào mạch ở cổ Kanami Haruna, nhưng lại do dự khi sắp chạm vào làn da ấm áp của chàng trai.

Anh nhắm mắt lại, nghiến răng ấn vào cổ Kanami Haruna.

Chạm vào làn da mềm mại của chàng trai, nhưng lại không có động tĩnh gì, im lặng không một tiếng động.

Ở nơi Amuro Tooru không nhìn thấy, những hạt đen li ti trôi nổi trong không khí.

"Sao lại thế này..." Giọng anh run rẩy, "Không phải cậu đã nói sẽ không dễ dàng chết sao?"

Kanami Haruna không thể chết, ít nhất là không thể chết bây giờ - Tại sao lại giúp đỡ bạn cùng khóa của anh? Và rốt cuộc chuyện của Hiromitsu là như thế nào?

Quá nhiều chuyện anh chưa làm rõ, nhưng những câu hỏi này... có lẽ không còn kịp để hỏi nữa rồi.

Nhiệt độ cơ thể cảm nhận được dưới đầu ngón tay dần mất đi, sự bối rối và lo lắng đan xen vào nhau, đè nặng lên l*иg ngực anh, trong miệng thoang thoảng mùi vị của rỉ sắt.