Edit: Hải Yến
Con mua về để nấu ăn, để nấu ăn, nấu ăn, ăn…
Hai mắt Cao Lãnh Tuấn trợn trắng cả lên, giọng nói từng khiến anh mê mẩn nay lại biến thành âm thanh ám ảnh, văng vẳng trong đầu anh, không ngừng lặp đi lặp lại.
Chờ đến khi anh phục hồi tinh thần lại thì đám anh chị em trong thùng giấy đã vẫy mạnh cánh, vui vẻ tạm biệt anh, còn bạn thân của bà lão chủ sạp, cũng chính là chủ tiệm đĩa nhạc bên cạnh, đúng lúc phát bài hát: “Tạm biệt mẹ già, nay con phải rời xa mái ấm nhà ta…”
Quạc quạc! Anh trai, vĩnh biệt nhé.
Cao Lãnh Tuấn dường như có thể cảm nhận được tia sáng khác thường trong ánh mắt của những chú vịt.
Lòng bàn tay vốn dĩ ấm áp mềm mại bây giờ lại như biến thành một tảng băng trôi trên biển, lại cũng giống như củ khoai lang nóng bỏng tay. Anh không tài nào tưởng tượng được so với việc biến thành vịt con, so với việc vô tình gặp được đối tượng thầm mến của mình, điều càng kỳ quặc hơn chính là crush muốn mua mình về để nấu ăn.
Cao Lãnh Tuấn vặn vẹo cơ thể, muốn nhảy dựng lên, nhưng hai chân của anh đều kẹt trong kẽ tay của Bạch Điền Lĩnh, không cách nào chui ra được…
“A, sợ hả?” Bạch Điền Lĩnh cảm nhận được động tác của anh, có chút lo lắng mà xoa nắn đầu vịt, tiếp tục dịu dàng an ủi: “Chắc là lẻ loi một mình nên sợ hãi đúng không, nhưng mà cựa quậy là sẽ bị thương đó, ngoan ngoãn ở yên đừng nhúc nhích nha.”
“À đúng rồi.” Bạch Điền Lĩnh khẽ nhẩm: “Lộ Đức An cũng hết thức ăn rồi, bây giờ đúng lúc về làm đồ ăn cho nó thôi.”
Đầu Cao Lãnh Tuấn lại choáng váng một chút, những việc này quá sốc, anh rút ra được những điểm mấu chốt từ trong mấy lời nói thầm của Bạch Điền Lĩnh.
Cựa quậy, bị thương, chuẩn bị, làm cơm cho mèo?! Quạc… Chẳng nhẽ ý của đối phương là nếu mình không nghe lời thì sẽ xách đi làm thực phẩm cho mèo ấy hả?! Cao Lãnh Tuấn cảm thấy lông vịt cứng đờ.
Ét ô étttt!! Tại sao lại vậyyyyy??
Nhưng mà… Trên đầu cảm thấy thoải mái thật á.
Đầu ngón tay của Bạch Điền Lĩnh vuốt ve từ phần lông tơ trên đầu vịt xuống tận phần sau cánh, lặp đi lặp lại, cảm giác quả thực quá thoải mái!! Làn da cậu thoang thoảng mùi chanh nhẹ nhàng, thơm tho như ánh hoàng hôn chiếu vào thư viện.
Mà khoan, giờ không phải lúc để nghĩ về điều này. Làm sao để nói với cậu rằng mình không phải là một con vịt, hơn nữa tụi mình đã từng gặp nhau rồi và tui từng mua bánh ngọt của cậu, thậm chí tui vẫn luôn muốn tìm cậu nè... Xin đừng ăn tui mà!
Nhưng mà công nhận là dễ chịu thiệt.
Không được, mình phải giữ sự tỉnh táo, động não xem nào, trước tiên phải sống sót đã rồi mới nghĩ tiếp.
Thoải mái quá đi, à không, không được nghĩ nữa, có lẽ mọi chuyện vẫn chưa quá tệ đâu, cho dù đối phương thật sự muốn hầm mình thì cũng chưa chắc sẽ nấu liền, trước tiên phải nuôi lớn đã. Và trong khoảng thời gian đó thì chính là cơ hội để mình xoay chuyển càn khôn.
Cao Lãnh Tuấn vặn vặn cái đuôi, đỉnh đầu cọ cọ vào tay Bạch Điền Lĩnh, đã hết lo sợ bất an rồi nên giờ yên tâm thoải mái chill ở trong lòng bàn tay cậu, tận hưởng hết mình.