Cứu Mạng! Tôi Bị Biến Thành Một Con Vịt Rồi

Chương 7

Cảnh vật dọc đường trở nên lớn hơn bao giờ hết. Xe cộ phóng qua làm anh nhíu mắt. Lá cây từ đâu bay đến đánh vào đầu anh, tạo thành chiếc mũ xanh xanh. May là lát sau Bạch Điền Lĩnh phát hiện và gỡ ra.

Cao Lãnh Tuấn lần đầu trải nghiệm cảm giác như bước vào thế giới người khổng lồ, giống y trong phim vậy. Thật mới mẻ!

Sau đó, Bạch Điền Lĩnh dẫn anh đến một khu chung cư.

Lúc bước vào thang máy, cảm giác không trọng lực bất thình lình xảy ra làm Cao Lãnh Tuấn hơi hoảng. Đuôi vịt vô thức run rẩy, Cao Lãnh Tuấn thực sự không ngờ sau khi cơ thể teo nhỏ thì cảm giác vô lực lại trở nên rõ ràng như vậy, giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc.

Bạch Điền Lĩnh vốn dĩ đang chăm chú đọc bảng thông báo dán ở thang máy bỗng cúi đầu thấy liền chuyển từ một tay thành hai tay ấp Cao Lãnh Tuấn lại, tạo thành một “vòng an toàn” cho anh.

Cao Lãnh Tuấn ngước mắt, đuôi cũng không run nữa, anh nhìn xuyên qua kẽ tay xem thang máy đi lên.

Tra chìa khóa vào mở cửa ra.

Đập vào mắt là một căn phòng gọn gàng ngăn nắp, trên tường bày không ít lẵng hoa, đủ sắc hoa cỏ, rèm màu trắng gạo, trên bàn ăn còn đặt rất nhiều dụng cụ nấu ăn, có máy đánh trứng và cả các loại khuôn nữa.

Có vẻ như vừa mới được rửa sạch, các dụng cụ vẫn còn đọng giọt nước trên bàn ăn, đang ngập tràn trong ánh nắng.

Hết thảy đều đẹp đẽ như vậy, phảng phất như đang tới nhà bạn trai mình, an tĩnh, nhu hòa, nhưng bây giờ Cao Lãnh Tuấn lại không kịp thưởng thức cảnh quan này.

Bạch Điền Lĩnh vừa vào cửa liền đi lấy một tô thủy tinh tới thả Cao Lãnh Tuấn vào, tiếp theo lại đặt anh lên bàn ăn.

Bạch Điền Lĩnh vỗ vỗ đầu anh, nói: “Chờ ở đây một lát nhé, để tao đi lấy dụng cụ.”

Dụng cụ... Cao Lãnh Tuấn mặc niệm hai chữ này.

Bạch Điền Lĩnh tự nhẩm: “Nếu không thì tí bắn đầy đất mất.”

Bắn đầy đất là sao nữa…

Sao lại nói là đi tìm dụng cụ, rồi lại nói gì mà bắn đầy đất nữa thế!!

Chẳng lẽ định cắt tiết mình luôn ấy hả?! Mà trước tiên khoan tự hù dọa mình đã, để quan sát tình hình một chút rồi nghĩ tiếp.

Vách bát rất cao, lại bóng loáng kin kít nữa, căn bản là không bò lên được, Cao Lãnh Tuấn nhìn khung cảnh lạ lẫm này qua lớp thủy tinh.

Anh nhìn Bạch Điền Lĩnh đi một vòng như là đang tìm đồ.

Lại thấy Bạch Điền Lĩnh lấy một đôi bao tay từ phòng bếp rồi cầm hai khăn lông nhỏ.

Tiếp theo, Bạch Điền Lĩnh lấy một cái nồi dưới tủ lên.

Rõ ràng đó là một cái nồi dùng để nấu canh.

Bát thủy tinh hình vòm giống như một kính lúp khổng lồ, nổi bật lên hình ảnh nồi hấp bắt mắt. Bạch Điền Lĩnh vừa khẽ ngâm nga vừa bắt đầu châm nước, trong khi Cao Lãnh Tuấn đứng phía sau lớp kính đang dần dần chớt lặng.