Edit: Hải Yến
Bà lão bỗng nhiên nói: “Để bà Vương chỉ cho con cách lựa này, chọn lấy một con vịt hoạt bát hiếu động, con nào kêu đến càng lớn thì càng dính người á, những con mà tương đối an tĩnh phỏng chừng là nó đang nhớ tổ, nhớ vịt mẹ ý, chờ lát nữa dọn quán thì bà lại mang chúng nó về giao cho vịt mẹ.”
Đối phương nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng.
Con ngươi Cao Lãnh Tuấn trầm xuống, nháy mắt, đầu óc bắt đầu xoay chuyển tính toán.
Bình tĩnh, vừa rồi thất sách, hóa ra cần phải khiến cho đối phương chú ý, hiện tại vóc dáng anh không lớn lắm, trông không khác gì mấy con vịt khác, vậy mà còn đứng im ru không nói lời nào, thế thì căn bản cậu ấy không nhìn thấy mình!
Làm công tác tư tưởng xong, Cao Lãnh Tuấn hắng giọng, thừa dịp những tiếng vịt xung quanh yếu bớt một khắc thì la lên.
“Quáccccccc ~” Cao Lãnh Tuấn không thể tin được, tiếng kêu dùng hết sức lực của mình vậy mà lại nhỏ hơn cả tiếng mèo con kêu.
Nháy mắt, anh lại bị nhấn chìm bởi tiếng kêu của đám loi choi chung quanh.
Cao Lãnh Tuấn:…
Nhưng bất ngờ nhất là, đối phương vậy mà lại nhìn về phía anh, cặp mắt đen láy long lanh giống như có nước. Cậu khẽ nói: “Đáng yêu quá.”
“!” Cao Lãnh Tuấn: “Quác! Quác quác!”
Nhưng mà ngay khoảnh khắc bàn tay kia muốn dời sang, Cao Lãnh Tuấn liền thấy con vịt vừa mới được cậu vuốt ve kia lại ngoan ngoãn chủ động cọ cọ vào lòng bàn tay cậu, sau đó đáng yêu kêu hai tiếng, dáng vẻ lấy lòng thấy ghét.
Uầy… Gặp phải đối thủ rồi. Đôi mắt Cao Lãnh Tuấn lóe lên, dường như kết thành một tầng băng mỏng.
Không được, chỉ kêu thôi là không đủ, còn phải làm thêm chút gì để ghi điểm nữa. Cao Lãnh Tuấn vụng về phối hợp hai cánh của mình, vừa vung vẩy lên như cách loài công đực xòe đuôi theo đuổi bạn tình vừa cố gắng thích ứng với cách vận động của loài vịt.
“Phạch!” Con vịt cái béo nhất bên cạnh bỗng nhiên lao tới!
Cao Lãnh Tuấn lại bị đâm một cái té phịch ra phía trước.
Aiss, thất bại rồi. Trong đầu Cao Lãnh Tuấn nhảy ra mấy chữ này, anh tuyệt vọng nhắm mắt.
Ngay khi anh sắp quay về phía tường giấy làm bạn tiếp thì một bàn tay nhẹ nhàng kéo anh lại, giúp anh đứng vững ở giữa thùng.
“Con lấy con này ạ.” Bạch Điền Lĩnh cười, đôi tay nhấc Cao Lãnh Tuấn từ thùng giấy lên: “Không hiểu sao lại cảm thấy khá thân thiết với nó.”
Tim Cao Lãnh Tuấn đập thình thịch!!
Nếu giờ phút này anh mà có tay thì chắc là anh sẽ nắm nhẹ rồi để lên môi, giả bộ ho một tiếng. Đáng tiếc hiện tại anh chỉ có cánh thôi, anh vặn người, thoải mái ngồi xổm giữa lòng bàn tay của Bạch Điền Lĩnh.
“Vậy à, lúc nó mới ấp ra, cháu gái ta còn nói nhìn tóc nó xấu nữa.” Bà lão chọc chọc vào đầu Cao Lãnh Tuấn.
Kiểu tóc ấy hả… là sao nữa?
“Trên đỉnh đầu có một nhúm tóc đen, cũng không biết sau này lớn lên nhìn có giống Mohican không nữa.” Bà cụ nói tiếp.
Cao Lãnh Tuấn:…!
Bạch Điền Lĩnh nhẹ nhàng xoa đầu anh.
Bà lão đột nhiên tò mò tám chuyện: “À đúng rồi, mà con mua làm gì vậy, hay là lấy một cặp đi, con vịt này chắc là vịt đực, có cần bà tìm giúp con một con vịt cái không?”
Bạch Điền Lĩnh “A” một tiếng, trả lời: “Dạ thôi ạ, mình nó là đủ rồi.”
“Con mua về để nấu ăn ạ.” Cậu ngại ngùng giải thích thêm.
Cao Lãnh Tuấn:…
Cao Lãnh Tuấn: “Quácccc!?!?!”