Con vẹt ba đầu nhìn tiểu hoa yêu đang cười rạng rỡ với mình, lại liếc về phía vực sâu với vẻ mặt u ám, rùng mình một cái, sợ hãi cực độ, vỗ cánh quay đầu bỏ chạy.
Tiểu hoa yêu cảm nhận được sự hoảng loạn và sợ hãi từ đối phương, quay đầu theo ánh mắt của chú vẹt nhỏ, liền thấy vực sâu đang đứng đó với biểu cảm không mấy vui vẻ.
"Có lẽ vẹt nhỏ vẫn còn việc gì bận rộn. Lần sau có cơ hội em sẽ giới thiệu mọi người với nhau nhé."
Lâm Linh thản nhiên nói dối, trong lòng âm thầm nghĩ: Lần tới nhất định phải dành thời gian trò chuyện kỹ với vẹt nhỏ, nếu không bạn mới của mình sẽ buồn lắm.
Thi Trường Uyên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tiểu hoa yêu, im lặng một lúc như đang sắp xếp từ ngữ, sau đó lên tiếng, “Đây là an ủi?”
Lâm Linh sửng sốt một chút, tưởng rằng cái cớ của mình đã bị lật tẩy. Nhưng giây tiếp theo, cậu lại thấy đối phương với ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn mình, rồi nói, “...Không ôm nữa sao?”
Trầm mặc một lúc, sự mềm mại mà vực sâu vẫn mong nhớ lại quay trở về vòng tay hắn.
Thi Trường Uyên quang minh chính đại ôm lấy tiểu hoa yêu của mình, yên lặng lắng nghe cậu nói, “Không cần để ý cái này. Anh mới chuyển đến đây, để em dẫn anh đi tham quan những nơi thú vị gần căn cứ số 7.”
“Cách đây không xa có một thành phố hoang vắng. Trong đó đầy các dị vật kỳ lạ, cũng có rất nhiều người đã để lạc đồ ở đó. Chúng ta có thể đến đó tìm kiếm.”
Tiểu hoa yêu lạc quan và vô cùng nhiệt tình nói, “Biết đâu hạt giống của anh cũng đang ở đó thì sao!”
“Ừm.” Thi Trường Uyên không có ý kiến phản đối.
Dù tiểu hoa yêu nói gì, hắn cũng đều gật đầu, vì vậy Lâm Linh hào hứng dẫn hắn đến thành phố hoang vắng.
Thành phố hoang vắng nằm ở hướng ngược lại với bản thể của vực sâu, khoảng cách không xa, là nơi hoạt động quan trọng của những người bình thường ở căn cứ số 7.
“Bên trong thành phố hoang vắng có rất nhiều thứ được chôn giấu. Nếu may mắn tìm được, anh có thể dùng chúng để trao đổi vật tư với con người.”
“Thỉnh thoảng em cũng lục tìm được vài thứ có ích cho mình. Ví dụ như một cái cuốc nhỏ, em dùng nó để xới đất cho rễ của mình.”
Tiểu hoa yêu nhìn Thi Trường Uyên, chỉ tay về phía một góc đổ nát của thành phố, giọng đầy tự hào:
“Trước đây em từng tìm được một cái USB ở đó. Dữ liệu bên trong đã giúp em đổi được phân bón cho hoa đủ dùng trong nửa năm!”
“Em chính là làm như vậy để tự nuôi sống mình!”
Thi Trường Uyên nhìn theo hướng mà Lâm Linh chỉ, chăm chú lắng nghe những câu chuyện của cậu, như thể đây là những mảnh ký ức mà hắn chưa từng được tham gia.
“Thấy em có lợi hại không!”
Đôi mắt Lâm Linh sáng lấp lánh, nhìn về phía Thi Trường Uyên với biểu cảm mong đợi lời khen.
Thi Trường Uyên cúi xuống nhìn tiểu hoa yêu trước mặt, bàn tay nhỏ bé vung lên với phong thái hùng dũng như đang chỉ đạo non sông, khiến khóe môi bất giác hắn khẽ cong lên.
“Ừm, Hoa Nhỏ lợi hại.”
“Đúng vậy!”
Lâm Linh cười tươi, ánh mắt cong cong như vầng trăng khuyết. Cậu nhìn quanh một lượt, dường như vừa nghĩ ra điều gì đó, liền hạ thấp giọng, kiễng chân tiến sát đến bên tai Thi Trường Uyên, thì thầm nói, “Nhưng nơi này có rất nhiều dị vật sinh sống, hình như chúng không thích bị làm phiền. Chúng ta nói nhỏ một chút nhé.”
Hơi thở ấm áp phả qua tai, khiến Thi Trường Uyên vô thức né sang một bên.
Tiểu hoa yêu thấy động tác của vực sâu, tưởng rằng mình đã dọa sợ bạn tốt, liền tiến sát hơn, vội vàng an ủi nói, “Không sao đâu! Mấy dị vật đó tuy không muốn làm bạn với em, nhưng hình như chúng giả vờ không nhìn thấy em thì phải.”
Cậu đập tay vào ngực mình, vô cùng nghĩa khí, “Em sẽ bảo vệ anh!”
Nghe vậy, Thi Trường Uyên mỉm cười.