Không xa đó, căn cứ của loài người lại phát hiện ra dao động của vực sâu. Các nhà nghiên cứu tại căn cứ nhìn dữ liệu, gương mặt nặng trĩu.
Còn những dị vật trong thành phố hoang vắng vốn đang trốn trong tổ của mình, run rẩy, nhịp thở vốn đã nhẹ nay chợt ngừng hẳn.
Chúng vội chui sâu hơn vào nơi trú ẩn, sợ rằng vực sâu quá cao hứng lại lôi chúng ra để làm màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân.
Thật may mắn khi trước đây không ai trong số chúng từng bắt nạt tiểu hoa yêu. Tất cả dị vật đều cùng nghĩ.
Thế nhưng Lâm Linh hoàn toàn không hay biết gì. Cậu ngẩn ngơ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Thi Trường Uyên.
Đôi mắt ấy vốn đen tuyền như vực sâu, giờ đây lại ánh lên chút dịu dàng, tựa như có ngôi sao rơi xuống đáy vực, khiến toàn thân Thi Trường Uyên như nhuốm màu ấm áp.
Thi Trường Uyên nhìn dáng vẻ ngây ngô của tiểu hoa yêu, khóe miệng càng cong hơn.
Không hiểu vì sao, Lâm Linh chợt cảm thấy tay chân mình chẳng biết nên đặt vào đâu. Cậu gãi má, giấu tay ra sau lưng, bận rộn làm gì đó hồi lâu mới lên tiếng hỏi, “Anh, anh không tin em sao?”
“Không có không tin.” Thi Trường Uyên cười đáp.
“Cảm ơn Linh Linh đã bảo vệ anh.”
Giọng nói trầm thấp của vực sâu, giờ đây pha chút ý cười, như đọng lại bên tai Lâm Linh, khiến cậu có cảm giác như bị thiêu đốt.
Lâm Linh bỗng nhảy dựng lên, lùi lại mấy bước, lắp bắp, “Không, không cần khách khí!”
Nói xong, cậu quay người lại, khẽ chạm vào tai mình, chắc chắn tai vẫn nguyên vẹn.
Chắc tại trời nóng quá! Lâm Linh thầm nghĩ. Không thì mình đã có nguy cơ tự bốc cháy rồi.
“Tiếc là loài người đã dời căn cứ đi mất, nếu không mình đã có thể xin họ ít đá lạnh rồi.” Lâm Linh xoay người lại nhìn Thi Trường Uyên, tay còn xoa xoa tai, vẫn cảm thấy nóng hổi.
“Linh Linh rất thích loài người sao?” Thi Trường Uyên nhìn vào đầu ngón tay và dái tai đỏ ửng của tiểu hoa yêu, đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên.” Lâm Linh gật gật đầu, gương mặt tràn đầy khát vọng.
“Loài người rất thích em, cũng rất chăm sóc em. Lần đầu tiên em lẻn vào căn cứ của họ, em đã kinh ngạc lắm, đến mức chẳng muốn rời đi.”
“Hơn nữa, đồ của loài người còn rất thú vị! Họ có thể làm ra thứ mát lạnh vào mùa hè, có thể làm cho cả căn phòng ấm áp vào mùa đông.”
“Em còn có rất nhiều bạn nữa!”
Nhắc đến những điều này, mắt Lâm Linh sáng lấp lánh, nhưng điều đó không ngăn được cậu nhớ về những người bạn giờ đã rời đi theo căn cứ.
Đôi mắt sáng rỡ ấy bỗng chốc trở nên buồn bã, tiểu hoa yêu cúi đầu, đá hòn sỏi dưới chân, chầm chậm nói:
“Việc dời căn cứ là quyết định của loài người, em có thể hiểu. Nhưng mà, nhưng mà…”
Giọng nói của cậu nhỏ dần.
“Em còn chưa kịp nói lời tạm biệt với họ.”
Thi Trường Uyên nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu của tiểu hoa yêu, không nhịn được mà đưa tay xoa xoa, hỏi, “Tại sao phải nói tạm biệt?”
Lâm Linh biết vực sâu đang an ủi mình, liền dụi đầu vào lòng bàn tay hắn. Cậu định mở miệng giải thích ý nghĩa của lời tạm biệt thì Thi Trường Uyên đã tiếp lời:
“Anh có thể đưa Linh Linh đi tìm loài người.”
“Thật sao?! Em có cần chuẩn bị gì không?”
Tiểu hoa yêu ngẩng đầu, tuy là câu hỏi nhưng giọng nói lại không hề có chút nghi ngờ nào, đôi mắt cậu tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.
“Ừm.”
Thi Trường Uyên nhìn ánh mắt đầy ngưỡng mộ của cậu, nhìn tiểu hoa yêu nhỏ bé trước mặt, rồi nói, “Cần có bản thể.”
Nếu đặt bản thể vào trong vực sâu, cậu sẽ không còn bị giới hạn bởi khoảng cách của rễ cây.
Bởi vì vực sâu là hư vô, là vô tận.
Thi Trường Uyên còn chưa kịp giải thích, Lâm Linh đã gật đầu lia lịa. Cậu hoàn toàn không có chút phòng bị nào, cũng chẳng lo lắng việc tiết lộ bản thể của mình có thể khiến bản thân rơi vào nguy hiểm.
Việc đặt bản thể trong vực sâu chẳng khác nào giao mệnh môn của mình vào tay người khác. Dù là thực vật hay dị vật mạnh mẽ nhất, hệ rễ luôn là điểm yếu lớn nhất.
“Đi thôi, đi thôi!” Lâm Linh vui vẻ nắm lấy tay Thi Trường Uyên, kéo hắn đi về phía bản thể của mình.