Dù Là Vực Sâu, Tôi Cũng Muốn Dưỡng Lão Bà

Chương 11: Hạt giống?

Thi Trường Uyên khẽ nhíu mày, dường như cũng cảm thấy điều này phiền phức. Hắn chưa từng nghe thấy từ “hạt giống” trong ngôn ngữ loài người, nên tạm thời không biết diễn đạt ra sao.

Dù sao từ khi thức tỉnh, hắn tiếp xúc với loài người cũng rất hạn chế.

Cuối cùng, Thi Trường Uyên quyết định dựa vào sách để giao tiếp.

“Hạt giống?”

Theo lời Lâm Linh, Thi Trường Uyên khẽ gật đầu.

Tiểu hoa yêu không ngờ thứ vực sâu thích nhất lại là hạt giống!

Thật sự là kì quái.

Đôi mắt của Lâm Linh đầy nghi hoặc, như sắp hóa thành thực thể. Cậu cảm thấy vực sâu chẳng liên quan gì đến hạt giống cả.

Dường như hiểu được sự khó hiểu của tiểu hoa yêu, Thi Trường Uyên lật sách, chỉ vào một vài từ. Khi ghép lại, chúng tạo thành một vài cụm từ:

“Chăm sóc, nảy mầm, đáng yêu…”, Lâm Linh nhìn những từ này, nghiêng đầu nhìn vực sâu cao lớn trước mặt, lâm vào trầm mặc.

Vực sâu này luôn cho cậu cảm giác trầm tĩnh, ít nói, nhưng bây giờ cậu lại nghĩ, có lẽ ngôn ngữ khác biệt đã cản trở sự thể hiện của đối phương. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Thi Trường Uyên “nói” nhiều đến vậy.

“Hóa ra anh thích chăm sóc hạt giống?” Lâm Linh vừa nói vừa lộ vẻ ngơ ngác.

“Vực sâu cũng là thực vật à? Các anh sinh sôi bằng hạt giống sao?”

Cậu liếc trộm hàng xóm của mình một cái, rồi lại nhìn thêm cái nữa. Nhưng dù nhìn kiểu gì, vực sâu cũng không giống kiểu sẽ thích chăm sóc con cái.

Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ, Thi Trường Uyên: …?

“Không phải.”

Hắn chậm chạp, khó khăn, nhưng phát âm rất rõ ràng để phủ nhận.

Hai người nhìn nhau, bốn mắt đối diện trầm mặc, Thi Trường Uyên cảm thấy tiểu hoa yêu trước mặt đang nghĩ đi đâu xa. Hắn lại mở sách, cố giải thích rõ ràng chuyện này.

[Đánh mất]

[Tìm kiếm]

Lâm Linh nhìn theo ngón tay Thi Trường Uyên chỉ vào những từ ngữ, ngẩn người ra, sau đó lập tức ngẩng lên nhìn đối phương.

Dù biểu cảm của Thi Trường Uyên không thể hiện rõ sự buồn bã hay thất vọng, nhưng Lâm Linh vẫn an ủi nói, “Anh nhất định sẽ tìm được nó.”

Cảm giác đánh mất thứ quan trọng chắc chắn là rất tệ.

Lâm Linh thử tưởng tượng, nếu mình vô tình làm mất thứ gì đó của bản thân, cậu chắc chắn sẽ vừa buồn vừa lo lắng. Dù phải tìm khắp nơi xa thật xa, cậu cũng sẽ cố tìm lại.

Chớp mắt, Lâm Linh đã hiểu vì sao vực sâu cứ không ngừng mở rộng. Không phải vì muốn nuốt chửng hay chiếm đoạt gì cả, mà chỉ vì muốn tìm lại hạt giống của mình. Vậy mà lại bị mọi người hiểu lầm và sợ hãi.

Tiểu hoa yêu nhìn Thi Trường Uyên, suy bụng ta ra bụng người, chìa tay ra với người bạn mới đáng thương, “Có lẽ, anh cần một cái ôm an ủi?”

Thi Trường Uyên còn chưa kịp phản ứng, Lâm Linh đã chủ động tiến lên một bước, ôm chặt lấy hắn.

Lâm Linh cảm nhận rõ cơ thể cứng đờ của người bạn mới, như thể chưa bao giờ tiếp xúc thân thiết với ai. Nhưng ngay sau đó, cậu nhận thấy đối phương cũng nhẹ nhàng ôm lại mình, còn khẽ xoa đầu cậu.

Con vẹt ba đầu đang định ra khỏi rừng để tìm Lâm Linh chơi thì từ xa đã nhìn thấy hai người ôm nhau, lập tức kêu lên hai tiếng “quác quác”, cảm thán tiến độ này thật nhanh.

Con vẹt ba đầu tưởng chính mình sẽ không làm phiền, nhưng chúng hoàn toàn không nhận ra tiếng kêu của mình vang vọng như cái loa rè, đủ để thu hút sự chú ý của mọi người.

Lâm Linh ló đầu ra khỏi vòng tay của Thi Trường Uyên, nhìn về phía con vẹt ba đầu, hào hứng vẫy tay, chuẩn bị chạy đến chào hỏi bạn cũ của mình.

Xúc cảm mềm mại ấm áp vừa rời khỏi vòng tay của Thi Trường Uyên, hắn theo bản năng đưa tay ra giữ lại, nhưng chỉ ôm được một làn hương hoa.