Ngay khi hắn vừa mở lời, khuôn mặt của Lâm Linh lập tức bừng sáng. Cậu mỉm cười rạng rỡ, như một đứa trẻ vừa được cho kẹo, trông vô cùng mãn nguyện.
"Ừm ừm, nhớ xem kỹ và học cho giỏi nhé!"
Sau khi dặn dò xong, tiểu hoa yêu tiếp tục mở những tờ giấy in được gấp gọn ra, đặt trước mặt Thi Trường Uyên.
"Ngoài ra, em còn tìm thấy tư liệu về anh trong căn cứ nữa đấy!"
Cậu đọc lời nhắn của con người, trong đó bọn họ lo rằng ai đó cố tình muốn nghiên cứu vực sâu nhưng lại không tìm được gì, vì vậy đã để lại bản sao dữ liệu.
Căn cứ số bảy tự hào tuyên bố, vì bọn họ là căn cứ gần vực sâu nhất, nên không ai trên thế giới hiểu rõ và nghiên cứu về vực sâu nhiều hơn bọn họ.
"Em đọc hết những tài liệu đó rồi, nhưng em nghĩ căn cứ này đang khoác lác."
"Bọn họ chỉ ghi lại những tài liệu chẳng có ích gì."
Ví dụ như vực sâu thức tỉnh từ bao giờ, tốc độ mở rộng mỗi ngày ra sao, diện tích hiện tại là bao nhiêu, hình dạng tổng thể thế nào, hay các quy luật hoạt động, tần suất và biên độ dao động của vực sâu...
Tiểu hoa yêu lập tức bĩu môi, cáo trạng, "Bọn họ thậm chí còn không biết anh tên gì, trông thế nào, thích gì, bạn tốt nhất là ai... Vậy mà cũng dám nhận là người hiểu vực sâu nhất thế giới."
Thi Trường Uyên nhìn những số liệu trên giấy, đưa tay ra, một ngọn lửa đen thuần khiết bùng lên, thiêu rụi tất cả.
"Ừm, giả hết."
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Lâm Linh ngẩng cao đầu kiêu ngạo, nhìn vực sâu bên cạnh mình, "Em biết nhiều hơn bọn họ nhiều! Em biết anh tên gì, biết anh trông như thế nào, còn biết anh thích... thích..."
Lâm Linh lắp bắp một chút, nhận ra mình chưa biết sở thích của vực sâu. Nhưng không sao, chuyện đó có thể để sau, chắc chắn sau này cậu sẽ biết!
"Hơn nữa, em chính là bạn tốt nhất của anh!"
Tiểu hoa yêu chỉ thoáng chột dạ, rồi lại tự tin nói tiếp.
Nhìn Thi Trường Uyên không phản bác, thậm chí còn gật đầu khi bắt gặp ánh mắt của mình, sự tự tin của Lâm Linh liền đạt tới đỉnh.
Vì thế cậu tự mình đưa ra kết luận, "Rõ ràng em mới là người hiểu vực sâu nhất trên thế giới này!"
Thi Trường Uyên hơi cúi đầu, tỏ vẻ đồng tình với Lâm Linh.
Hạt giống của hắn, vốn dĩ chính là người hiểu hắn nhất. Cho dù không có, thì đó cũng không phải là lỗi của hạt giống, hạt giống của hắn chỉ là không biết hoặc không nhớ mà thôi.
Chỉ vậy thôi.
…
“Em mới là người hiểu vực sâu nhất.”
Mặc dù câu nói này đã được vực sâu chính thức đóng dấu công nhận, nhưng đến khi nhắc đến vấn đề "vực sâu thích gì", Lâm Linh lại hơi khựng lại, không thể nghĩ ngay ra câu trả lời. Điều này khiến tiểu hoa yêu tự nhận là “người hiểu rõ nhất” cảm thấy xấu hổ.
Không hiểu sao, cậu có cảm giác mình vừa lừa gạt lại còn được bao che.
Đôi mắt sáng trong đầy vẻ ngượng ngùng của cậu chớp chớp, cố gắng che giấu cảm xúc này, nhưng đôi mắt xinh đẹp linh động đã phơi bày mọi suy nghĩ của tiểu hoa yêu rõ mồn một.
Lâm Linh ngẫm nghĩ, cảm thấy mình không thể danh không xứng thực như vậy được. Nếu để người khác, cây cỏ hay thú vật nào đó tranh mất cơ hội thì sao? Vì vậy, cậu tiến lại gần Thi Trường Uyên, giả vờ như vô tình hỏi, “Vực sâu thích gì vậy?”
Đối diện với câu hỏi thẳng thắn của Lâm Linh, Thi Trường Uyên không có phản ứng gì quá mức, chỉ chầm chậm lặp lại từ khóa với giọng nghi hoặc:
“…Thích?”
“Đúng, đúng.”
Phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu Thi Trường Uyên là hạt giống.
[Vực sâu chỉ thích hạt giống của mình.]
Lâm Linh nhìn đôi môi của Thi Trường Uyên mấp máy, nhưng lời nói thốt ra lại là một chuỗi từ mà cậu không hiểu.
“Em không hiểu ngôn ngữ của vực sâu.”
Tiểu hoa yêu chọt vào cánh tay Thi Trường Uyên, nhỏ giọng nói, “Người nhà vực sâu các anh rốt cuộc có mấy cái vực vậy, dùng ngôn ngữ phức tạp quá, sao mà cảm giác ít nói mà ngôn ngữ lại khó thế.”