Dù Là Vực Sâu, Tôi Cũng Muốn Dưỡng Lão Bà

Chương 9: Thi Trường Uyên cúi đầu, im lặng lắng nghe từng lời cậu nói

Thi Trường Uyên cúi đầu, im lặng lắng nghe từng lời cậu nói, mặc cho tiểu hoa yêu hết chọc chọc chỗ này lại cọ cọ chỗ kia.

Nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ giận dữ, chậm chạp hỏi từng chữ, "Đè bẹp?"

[Có kẻ bắt nạt hạt giống của mình.]

Vực sâu tức giận nghĩ.

Kể từ khi hạt giống của hắn thất lạc, hắn không ngủ được giấc nào yên, ngày đêm đều tìm kiếm. Nhưng thế giới này tuy nhỏ, việc tìm kiếm toàn diện vẫn cần thời gian.

[Có kẻ dám nhân lúc mình vắng mặt, bắt nạt hạt giống của mình.]

Cách đó ba trăm dặm, căn cứ của loài người lập tức vang lên tiếng báo động, tín hiệu cho thấy những dao động mạnh mẽ của vực sâu. Các nhân viên giám sát trong phòng thí nghiệm hoảng hốt chạy khắp nơi ghi chép dữ liệu và lập tức phái máy bay không người lái đến hiện trường.

Bọn họ tổ chức một cuộc họp khẩn cấp, đi đến kết luận rằng trước khi trời tối, vực sâu sẽ nuốt chửng căn cứ số bảy. Quyết định di dời thành phố trước đó là hoàn toàn đúng đắn.

Trong khi loài người cách đó ba trăm dặm đang bấn loạn, thì ở ngay cạnh Thi Trường Uyên, Lâm Linh chỉ biết vô tư vỗ tay kiểu hải cẩu, "Oa! Anh học được thêm từ mới kìa!"

Có lẽ Thi Trường Uyên nói quá chậm, nên tiểu hoa yêu hoàn toàn không nhận ra cảm xúc ẩn chứa trong lời nói.

Nói chậm thì sao chứ? Phát âm lần này rất chuẩn mà! Chẳng lẽ điều đó không đáng khích lệ sao!

Lâm Linh nghĩ thầm. Ngoài vỗ tay hải cẩu, cậu còn quyết định rắc thêm hoa để cổ vũ người bạn sắp đạt đến độ thông minh ngang mình.

"Nhưng anh yên tâm đi, dù anh không được mọi người yêu mến như em, cơ thể thật của anh có vẻ sẽ không bị đè bẹp đâu. Với lại, em nghĩ con người cũng không muốn mất... cái mông của họ đâu."

Vừa nói, Lâm Linh vừa nhớ lại sức mạnh hủy diệt của vực sâu, ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Có lẽ đây chính là cảm giác của kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn, thật oai phong!

Nhìn những cánh hoa trắng nhỏ rơi lả tả từ trên đầu mình, Thi Trường Uyên thoáng ngẩn người. Cảm xúc đang dao động bỗng dịu lại.

Báo động ở căn cứ loài người đột ngột được dỡ bỏ. Căn cứ số bảy vẫn yên ổn ở đó, khiến các nhân viên giám sát nhìn nhau đầy ngơ ngác, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

"À đúng rồi, em mang theo chút đồ cho anh đây."

Tiểu hoa yêu vừa nói vừa thả tay của Thi Trường Uyên ra. Hôm nay, cậu mặc chiếc quần yếm phổ biến trong thời tận thế, với nhiều túi lớn nhỏ, tiện lợi và hữu ích vô cùng.

Thi Trường Uyên nhìn Lâm Linh, thấy cậu lần lượt lục túi bên trái rồi túi bên phải, cuối cùng lôi ra mấy cuốn sổ nhỏ chỉ to bằng bàn tay cùng vài tờ giấy in.

"Đây là tài liệu học tập mà em tìm được ở căn cứ loài người hôm qua. Em nghĩ anh sẽ cần."

Lâm Linh vừa nói vừa nhét đống sổ đầy màu sắc đó vào tay Thi Trường Uyên.

Để giúp bạn mới học ngôn ngữ loài người một cách tốt hơn, tiểu hoa yêu đã không ngại nhọc công tìm kiếm.

"Còn không mau nói cảm ơn Hoa Hoa đi!" Lâm Linh nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy mong chờ, cố tình chậm rãi hướng dẫn: "Cảm ơn, Hoa Hoa."

"Từ lặp đơn giản như này, anh chắc chắn học được đúng không?"

Thi Trường Uyên: …

Hắn nhìn bìa những cuốn sổ, trên đó in rõ ràng những chữ như "Học sớm" và "Tập đọc cho trẻ em". Câu "Cảm ơn Hoa Hoa" lăn qua lộn lại trên đầu lưỡi hai, ba lần, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra được.

"Sao anh không nói gì thế?" Lâm Linh nghi hoặc, chọt chọt tay Thi Trường Uyên, nhỏ giọng nói thầm: "Em đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được đấy.

"…Ừm." Nhìn tiểu hoa yêu ủy khuất trước mặt, Thi Trường Uyên đành thỏa hiệp.

"Cảm ơn Hoa Hoa."