Trên có ơn cứu mạng, dưới có cha mẹ tận tâm chỉ bảo mong Vu Hối thường xuyên tiếp xúc với Trần Thứ, tâm thái của Vu Hối cũng dần dần thay đổi, bất kể đi học hay đi chơi đều thích gọi Trần Thứ đi cùng, còn thường xuyên tặng đồ dùng này nọ, tuy Trần Thứ chưa bao giờ đi chơi, cũng chưa từng nhận đồ của cậu ta, nhưng Vu Hối vẫn hết sức nhiệt tình.
Cậu ta cảm thấy cha mình nói quá đúng, có một người bạn thật lòng thật dạ, giá trị gấp trăm lần đám bạn nhậu lông bông, mấy đứa ở chung ký túc xá hay tâng bốc cậu là thế, chẳng qua là để cậu xì tiền mỗi lần đi ăn chơi nhậu nhẹt, tới lúc cậu sốt gần chết có thấy đứa nào đâu!
Trần Thứ vẫn tốt nhất, dù bị chèn ép nhưng vẫn ra tay giúp đỡ khi mình gặp hoạn nạn, cho đồ cũng không chịu lấy, căn bản cậu ta không cầu cạnh gì ở mình cả.
Nghĩ vậy, Vu Hối càng nhiệt tình hơn, ôm bóng rổ chạy tới hỏi: “Trần Thứ, ông làm bài tập kết cấu dữ liệu hả? Tôi có cái laptop mới không cần tới, hay ông lấy mà dùng, cái này cũ quá, đổi được rồi.”
Tiếc là Vu Hối đã tới trễ, Trần Thứ nhìn cậu ta, tay click chuột gửi bài tập online rồi gập máy: “Cảm ơn, tôi làm xong rồi.”
“Hả? Làm xong rồi?” Vu Hối nghe vậy thì sửng sốt, sau đó lập tức vui vẻ, “Xong rồi thì đi chơi đi, tôi với đám trường bên mở tiệc, kết bạn bốn phương giao lưu kiếm bồ đồ đó.”
Trần Thứ chưa bao giờ có hứng thú với kiểu tiệc tùng này: “Thôi, chiều nay tôi có ca làm thêm, sắp trễ giờ rồi.”
Tháng này lịch học hơi kín nên Trần Thứ không có thời gian rảnh để kiếm việc làm thêm, may mà siêu thị gần trường đang có hoạt động biểu diễn kích cầu cuối tuần, tối Trần Thứ qua đó giúp dọn dẹp sân bãi, hai ngày có thể kiếm được 400 đồng.
Vu Hối trợn tròn mắt, sao lần nào vuốt đuôi nịnh nọt cũng gãy hết vậy trời, Trần Thứ thật sự không cho mình cơ hội để báo ơn đúng không: “Ông làm thêm ở đâu, tôi lái xe đưa ông đi?”
Trần Thứ lục tủ quần áo, lấy bộ đồ vía sạch sẽ nhất của mình ra thay, tiện thể ngồi xuống giường mang giày: “Không cần đâu, ngay trung tâm thương mại Mộng Thái thôi, gần lắm.”
“Mộng Thái...... Trung tâm thương mại Mộng Thái á?”
Vu Hối đột nhiên vỗ đùi đánh bép, mắt sáng như đèn pha, kích động nắm chặt vai Trần Thứ: “Ông muốn đi làm thêm mà không nói sớm! Nhà tôi có cửa hàng trong trung tâm thương mại Mộng Thái nè, đang tuyển nhân viên, ông vào làm luôn đi, không phải lo chuyện lương lậu! Ông ưng làm ngày mấy tiếng cũng được!”
Ôi má ơi, tìm được con đường nịnh đầm chính xác rồi!
Nói thật, Trần Thứ chưa bao giờ nghĩ tới việc làm bạn với Vu Hối, có lẽ vì cậu vẫn chưa quên được vẻ mặt khinh thường của người này ở kiếp trước, lúc cậu ta buông lời chì chiết nói Trần Thứ là một thằng làng lúa, những lời nói đó như cành gai sắc nhọn chôn sâu trong lòng cậu, đêm đến lại nhói lên, hạt mầm oán hận nuôi lớn từ đau đớn, khắc sâu hơn cả kiến thức cậu học hành gian khổ mười mấy năm.
Dù kiếp trước, khi Trần Thứ đã công thành danh toại, cậu vẫn thỉnh thoảng bị những hồi ức này lơ đãng làm tổn thương, có nhiều chuyện bị thời gian mài gọt, ngồi ngẫm lại thấy chẳng đáng so đo, nhưng có những chuyện lại như hơi ẩm trong không khí, cứ gặp nắng là lại biến thành sương, bao nhiêu nắng nó vẫn luôn hiện hữu.
Vu Hối không biết những chuyện này, cậu ta tưởng tính Trần Thứ là thế nên càng nhiệt tình nói: “Quyết định vậy đi, tôi lái xe mang ông tới đó liền, dù sao cũng là đi làm, mắc gì không làm chỗ quen biết, cái này người ta gọi là không để phù sa chảy ruộng ngoài!”
Vu Hối nói là phải làm ngay, cậu ta lập tức lôi Trần Thứ lên xe chở đến cửa hàng chuyên doanh đồ xa xỉ của nhà mình, không cần phải thử việc học việc gì cả, trực tiếp bấm máy gọi luôn cho cha mẹ, sau này Trần Thứ muốn đi làm mấy tiếng thì làm, ở trường rảnh giờ nào thì tới làm giờ đó, lương vẫn trả bình thường.
Lần này, đối mặt với đề nghị giúp đỡ của Vu Hối, Trần Thứ không tìm được lý do để từ chối, hai đứa em ở nhà sắp tới tuổi vào đại học, nếu không muốn học hết cấp ba đã phải lao đao kiếm sống thì chỉ có cách học tiếp mà thôi, dựa vào mấy việc làm thêm nay đây mai đó của cậu chẳng biết lúc nào mới gom đủ học phí cho hai đứa, so ra, làm thêm ở tiệm của Vu Hối đang là lựa chọn tốt nhất mà cậu có.
“Cảm ơn.”
Trần Thứ đặc biệt nói một tiếng cảm ơn, thật lòng thật dạ.
Vu Hối kéo vạt áo thể thao lên quạt cho bay mồ hôi: “Có gì đâu, tôi biết ông không chịu chứ nói thật, không cần ông tới làm, treo tên rồi mỗi tháng nhận lương thôi cũng được, ba mẹ tôi dặn đừng làm lỡ việc học của ông, hai ngày cuối tuần ông có rảnh thì qua tiệm ngồi chơi tí được rồi.”
Vận mệnh thật kỳ lạ, mỗi lần bươm bướm vỗ cánh là quỹ đạo số mệnh lại thay đổi một lần, Trần Thứ nghĩ mãi vẫn không hiểu, sao chuyện kiếp này lại khác hẳn chuyện kiếp trước như thế.
Cậu chỉ là không quan hệ với Trang Nhất Hàn, sáng về trường sớm mấy tiếng, rồi trời xui đất khiến gặp phải Vu Hối đang sốt cao mê sảng, và từ giây phút đó, mọi việc rẽ sang một hướng khác.
Ông trời muốn nói gì với cậu? Chẳng lẽ kiếp trước cậu và Trang Nhất Hàn thật sự không nên quấn lấy nhau?
Trần Thứ khẽ bật cười, cảm thấy sao mà hoang đường trào phúng, nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua rồi biến mất, không ai nhìn thấy được.
Làm việc trong cửa tiệm cao cấp đương nhiên tốt hơn những công việc bưng bê vất vả ở ngoài kia, hơn nữa có “Thái tử” Vu Hối bảo kê, Trần Thứ chẳng những không cần đứng ở cửa chờ tiếp khách như người khác, mà khi rảnh rỗi, cậu còn có thể dùng máy tính để làm bài tập nhà trường giao cho, đồng nghiệp ngồi tám chuyện không ít người tặc lưỡi, nói với khuôn mặt của Trần Thứ mà đứng ngoài mời khách thì doanh số phải tăng gấp bội, đặt bên trong làm linh vật đúng là phí của trời.
Tiếc là ông chủ đã nói thẳng cứ để Trần Thứ ngồi sau quầy lau hàng trưng bày, không cần phải tiếp khách hay làm việc lặt vặt, tuy nhiên, mười vị khách nữ đến tiệm thì hết tám người chọn Trần Thứ làm nhân viên tư vấn mẫu mã cho mình, những tưởng cậu là sinh viên chẳng biết gì, có ai ngờ, chàng trai luôn lẳng lặng quan sát mọi người này lại có thể giới thiệu về đồng hồ chuyên nghiệp đến thế, bất kể là nơi sản xuất, linh kiện hay công nghệ, cậu đều nắm rất rõ, thậm chí những món để sưu tầm với giá lên đến cả triệu tệ cậu cũng biết.
“Trần Thứ, nghe nói em học ngành máy tính hả, sao có kiến thức về đồng hồ quá vậy, hay hồi trước em có đi làm thêm ngành này?”
Cửa hàng trưởng Ria không nhịn được, nhân lúc vắng khách thì hỏi thăm một câu, hai tay cô chống cằm, tựa vào quầy hàng chờ nghe giải thích của Trần Thứ, đôi mắt lúng liếng tràn đầy sự hiếu kỳ, nhưng không ngờ Trần Thứ chỉ cúi người, lấy một cuốn giới thiệu sản phẩm dày cui từ dưới quầy ra:
“Không ạ, khách không hỏi sâu, chỉ hỏi mấy câu có trong sổ tay sản phẩm, nghỉ trưa không có việc gì làm nên em cũng học được vài trang.”
“......”
Ria không biết nên khen cậu ta hay là nên kiểm điểm lại chính mình, ai cũng biết Trần Thứ là chỗ quen biết của sếp lớn, giờ cậu ta có ỉm im ngồi một góc cũng không ai dám bàn ra bàn vào, thế mà Trần Thứ lại học cuốn catalogue đồng hồ dày cộm nhìn là muốn quáng gà kia, dù sao cũng chỉ là công việc làm thêm ngắn hạn, lâu lâu lại tiễn một vài người, làm gì có ai nghiêm túc như vậy chứ.
“Em giỏi thật đấy, mới đọc có mấy ngày mà đã thuộc được nhiều thông tin như thế, đúng là không so sánh bớt đau thương, bằng tuổi em đầu chị cũng không nhớ được nhiều cỡ đó.”
Trần Thứ định nói thật ra không có gì là giỏi, cậu chỉ chăm mà thôi, nhà không giàu, người thì yếu, lại không có ai để dựa dẫm bám víu, việc duy nhất có thể làm chính là nỗ lực, vì lũ trẻ nghèo chỉ còn mỗi thứ đó mà thôi.
Nhưng cuối cùng cậu không nói thành lời, chỉ cười mỉm nhìn Ria, dưới ánh đèn, đôi mắt cậu trong vắt, mang theo sự nghiêm túc mà người thường hiếm có: “Em rảnh mà, đọc sách để học thêm đôi điều cũng tốt chứ ạ.”
Trong lúc hai người họ trò chuyện, bên ngoài vang lên tiếng chào khách chỉnh tề “Hoan nghênh quý khách”, Ria đành kết thúc câu chuyện ở đây để ra ngoài tiếp khách, Trần Thứ cũng theo thói quen ngước mắt nhìn vị khách mới vào cửa, nhưng vừa thấy khuôn mặt quen thuộc kia, ánh mắt cậu như bị ai trói lại, trái tim vốn đã yên bình lập tức bị bàn tay vô hình bóp lấy, ngay cả hít thở cũng ngưng lại vài giây.
Trang Nhất Hàn......
Không ngờ lại trùng hợp đến thế, đi trung tâm thương mại mà cũng gặp phải “người tình một đêm”.