Trò Chơi Săn Tim

Chương 7-1: Rục rịch

Trang Nhất Hàn vừa vào cửa đã phát hiện ra người đang đứng sau quầy hàng là Trần Thứ, không phải là bộ đồ đơn giản như ngày đó, hôm nay cậu mặc một chiếc sơ mi trắng vừa người, tay áo kéo nhẹ lên trên, để lộ phần cánh tay xương xương rắn chắc, ngón tay thon dài không mang theo đồ trang sức nhưng lại thanh thoát đến kinh người, cậu yên lặng ngồi đó, cảm giác thánh khiết không thể nào xâm phạm.

“Quý khách, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh không......”

Ria chưa nói hết câu, đã thấy thanh niên đóng vest đi giày da hơi giương tay, giọng trầm trầm nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn, tôi tự xem được rồi.”

Nói xong thì đi thẳng đến quầy hàng, ngồi xuống đối diện với Trần Thứ; Ria thấy thế, đầu tiên là sững ra, sau mới âm thầm liếc mắt, ngoảnh mặt đi sang một bên, chậc, xem ra là gay.

“Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt.”

Ấn tượng của Trang Nhất Hàn về cậu phục vụ dám vuốt mặt không nể mũi này khá sâu, giờ gặp lại ở đây, giọng không khỏi mang theo chút trêu chọc.

“Ngài Trang? Thật trùng hợp.”

Tâm trạng của Trần Thứ chỉ thoáng chập chờn một chốc rồi lập tức bình tĩnh lại ngay, trên mặt cậu toát ra vẻ ngạc nhiên vừa đủ, rê tay điều khiển chuột thoát ra bên ngoài màn hình máy tính: “Xin hỏi anh cần giới thiệu mẫu nào ạ?”

Trang Nhất Hàn hờ hững liếc mắt qua những mẫu đồng hồ rực rỡ đang bày biện trên tủ kính: “Nghe quản lý Chu nói cậu xin nghỉ hẳn, thì ra là đã tìm được công việc mới, cậu thích ứng công việc mới cũng nhanh đấy.”

Kiếp trước Trần Thứ theo Trang Nhất Hàn chín năm, chín năm trời sớm tối bên nhau, tuy không dám nói là hiểu rõ người này như lòng bàn tay, nhưng ít nhất cũng nắm được bảy tám phần, chỉ một ánh mắt, Trần Thứ có thể đoán ra ngay Trang Nhất Hàn đang nghĩ gì.

Đơn giản là lần trước bị từ chối thẳng mặt, giờ đang canh cánh trong lòng mà thôi.

Trần Thứ lấy một chiếc đồng hồ thuộc dòng sản phẩm mới từ trong ngăn tủ ra, đeo bao tay, dùng khăn bảo dưỡng lau chùi tỉ mỉ, động tác đơn giản lưu loát, đôi mắt cụp xuống, hàng mi cong dài đẹp xao xuyến, khiến lòng ai như hẫng mất một nhịp: “Sếp Trang trách tôi hôm trước không đến để gặp anh đấy à?”

Trang Nhất Hàn hơi cau mày, mặt không hiện cảm xúc: “Không, tôi chỉ lo mua đồng hồ xong, đến lúc cần bảo hành lại đột nhiên không tìm thấy người bán......”

Còn chưa kháy khịa xong, cổ tay anh đột nhiên cảm giác được hơi lạnh, chiếc đồng hồ da cá sấu bị Trần Thứ lặng lẽ đeo lên tay anh, ấn nút cài lại, mặt kính đá xanh, viền ngoài khắc hoa văn sóng biển theo phong cách cổ điển tinh xảo, điểm xuyết bằng một vòng kim cương màu lam tinh tế nhã nhặn, cả chiếc đồng hồ xanh biếc như đại dương, thanh thoát mà quý phái, nằm trên cổ tay Trang Nhất Hàn như vị trí của nó vốn phải là nơi đó, hoặc có lẽ nó được sinh ra là dành cho anh.

“Chiếc đồng hồ này nằm trong bộ sưu tập kỷ niệm mười năm của một nhà thiết kế mới, người Đức, tên Felix, có tên là ‘Linh Hồn Xanh Thẳm’, cả thế giới chỉ có mười chiếc duy nhất, hiện trong nước chỉ có ba chiếc, rất thích hợp với anh.”

Vì công nghệ và chất liệu thiết kế mà cái giá của mẫu đồng hồ này khá chát, nhưng nó là lại tác phẩm của một nhà thiết kế mới nổi, hiện còn chưa được nhiều người biết đến, không ai dám cam đoan tương lai sẽ thế nào, vậy nên nhiều nhà sưu tầm đều chùn chân trước nó; họ thiên hướng các series đã có tiếng nhiều hơn.

Mãi đến tám năm sau, khi Felix qua đời vì ung thư, người ta mới phát hiện ra tài hoa bị lãng quên của nhà thiết kế ấy, bộ sưu tập ngày xưa nay được săn lùng với cái giá trên trời, một chiếc “Linh Hồn Xanh Thẳm” không còn sản xuất nữa, có mặt ở phòng đấu giá với con số lên đến ba triệu tệ.

Kiếp trước Trần Thứ từng dùng rất nhiều tiền để mua một chiếc làm quà kỷ niệm chín năm cậu và Trang Nhất Hàn quen biết, tiếc là cậu đã nhảy sông tự tử, không thể tận mắt nhìn thấy nó được đeo lên tay Trang Nhất Hàn.

À mà, biết đâu anh ta không thích quà của cậu, và sẽ chẳng bao giờ mang nó lên tay.

Trần Thứ nắm lấy bàn tay thon thon của Trang Nhất Hàn, cẩn thận ngắm nghía, ánh mắt như muốn xuyên qua kim đồng hồ quay về lại kiếp trước, hai hàng mi cụp xuống, che đi đôi mắt thấu chút muộn phiền: “Ngài Trang xem đi, tuy không phải là thương hiệu đồng hồ mạnh trên thị trường, nhưng từ công nghệ đến chất liệu đều xứng đáng để sưu tầm, tôi tin giá trị tương lai của nó sẽ vượt xa giá cả của nó bây giờ.”

Hiện tại mua nó, giá chỉ tám trăm ngàn, thêm tám năm nữa, khi cha đẻ của nó rời khỏi thế giới này, giá trị của nó sẽ biến thành ba triệu tệ.

Xem, thật đáng giá.

Trang Nhất Hàn không nghe được một câu một chữ nào, tất cả cảm quan của anh đều tập trung vào tay hết; ngón tay mang kén của Trần Thứ đè nhẹ vào lòng bàn tay của anh, hơi nhột nhột, khi tay kề tay, anh thậm chí còn cảm nhận được các khớp xương của Trần Thứ, tim giật thót, ánh mắt anh vô thức ngước lên nhìn chàng trai trước mặt.

Dù Trang Nhất Hàn có dùng ánh mắt kén chọn nhất thì cũng phải thừa nhận rằng, người đứng trước mặt anh dường như không có một tì vết, từ đầu đến chân, thậm chí từng sợi tóc nhỏ cũng như sinh ra để chiều chuộng mắt thẩm mỹ của anh. Chắc anh sẽ không bao giờ ngờ được, bất kể kiểu tóc hay phong cách ăn mặc của Trần Thứ, tất cả đều do kiếp trước của anh một tay rèn giũa, sự tồn tại của chúng, tất cả đều mang theo dấu vết của anh.

“Vậy à, nhưng nếu tôi đánh cược chỉ bởi một hai câu nói của cậu, thì có phải quá liều lĩnh rồi không?”

-----------------------------

Hôm nay hết năm rồi, chúc mọi người năm mới phát tài phát lộc, khỏe mạnh nhiều tiền, cầu được ước thấy, kiếm được thiệt nhiều truyện hay nhaaa!!! Sang năm gặp lại w(^o^)W