Trang Nhất Hàn quá bướng bỉnh, thích ai là liều mạng bảo vệ không tiếc một thứ gì, chỉ mong moi hết cõi lòng ra cho người ta, nhưng trong mối tình đơn phương vô vọng này, dù anh có hi sinh nhiều bao nhiêu cũng vô ích, bởi Tưởng Tích không cách nào vượt qua chướng ngại giới tính để đến với anh.
Nhiều khi Trang Nhất Phàm cũng không hiểu vì sao người này cứ phải là Tưởng Tích, phải chăng vì năm đó cha qua đời, gia đình lớn sụp đổ, bờ vai còn gầy yếu của anh trai không thể gánh vác nổi gia nghiệp to lớn, là Tưởng Tích vươn tay giúp đỡ một lần, hai nhà dìu dắt nhau mới phát triển được đến ngày hôm nay.
Khổ nỗi Tưởng Tích là trai thẳng, gia thế tuy không bằng nhưng cũng chẳng kém cạnh nhà họ Trang, anh cậu không thể biến thẳng thành cong, lại không có năng lực bắt người ta cúi đầu, đương nhiên phải tự nếm trái đắng.
Mỗi lần nhớ tới chuyện này, Trang Nhất Phàm lại hối hận, thời điểm gia đình khó khăn nhất, chỉ có một mình anh trai cậu gồng mình chống đỡ, không chỉ đối mặt với đám họ hàng hút máu, mà đối thủ làm ăn cũng cắn xé không tha, phải đến lúc đêm khuya thanh vắng, anh mới có thời gian để thở một cái, có khoảng lặng để tự mình vỗ về nỗi đau mất đi một người thân.
Tiếc thay lúc đó, cậu lại là đứa trẻ vừa bước vào cái tuổi nổi loạn, ngu ngơ chẳng hiểu gì, cũng khờ khạo chẳng biết cách đỡ đần cho anh trai, thế nên Tưởng Tích mới có cơ hội, tiện tay giúp đỡ một chút thôi đã đổi được tấm chân tình của anh trai cậu từ năm anh mới mười bảy tuổi.
Trang Nhất Phàm ngẩng đầu nhìn trần nhà, mặc kệ hết thảy, nghĩ bụng thể nào món quà này cũng bị ghẻ lạnh cho coi, hồi trước còn đỡ, sau mấy lần tỏ tình gần đây, Tưởng Tích đã không còn nể nang mặt mũi anh trai cậu, nhìn cái tướng muốn phủi sạch quan hệ đó, giờ tặng gì cũng vô ích.
Ở độ tuổi đẹp nhất gặp sai người, để rồi cả quãng đời còn lại, gánh chịu nỗi đau gấp ngàn lần ý tốt của người kia, rốt cuộc phải đâm đầu vào ngõ cụt bao nhiêu lần nữa thì ông anh cậu mới chịu quay đầu?
Nếu Trần Thứ đọc được suy nghĩ của Trang Nhất Phàm, nhất định sẽ cười nói cho cậu ta biết, ông anh quý hóa của cậu còn đâm đầu dài dài, kiếp trước đâm đầu chín năm vẫn không chịu từ bỏ, kiếp này đã là gì.
Cơ mà, giờ Trang Nhất Hàn có đập đầu chết queo thì cũng liên quan gì tới Trần Thứ cậu đâu?
Một tháng sau đó, Trần Thứ vùi đầu vào việc học, tuy ngoại hình của cậu mười điểm, nhưng ngày thường cậu ăn mặc lôi thôi luộm thuộm quá, sức hút bằng không, cả trường không mấy người biết mặt.
Lần trước Vu Hối chung phòng sốt cao ngất xỉu, được cậu phát hiện cõng đi cấp cứu kịp thời, lần đó bác sĩ còn bảo là trễ thêm chút nữa thì hậu quả khó lường, trường học biết chuyện đã phát thông báo khen ngợi Trần Thứ, không chỉ cộng điểm học phần, mà Ban tin tức của trường còn tiến hành phỏng vấn, tuyên truyền tấm gương người tốt việc tốt trên web riêng của trường.
Phần lớn học sinh không quá hứng thú với những tin tức thế này, bởi nghe không cuốn bằng mấy vụ scandal, nhưng tấm hình chụp Trần Thứ lúc trả lời phỏng vấn đúng là đẹp muốn quỳ.
Cậu mặc bộ quần áo giản dị đứng trước tòa nhà giảng dạy để trả lời phỏng vấn, mái tóc đen cắt gọn, làn da trắng mịn màng, dáng người thanh nhã như bức tranh thủy mặc, nhưng đôi mắt cậu lại hơi xếch lên trên, mang theo sự cám dỗ khó mà tìm được ở cái lứa tuổi này, tựa như vầng mặt trời đỏ rực bỏng cháy dâng lên giữa bức tranh núi rừng chỉ hai màu đen trắng, làm nó cởi bỏ sự tẻ nhạt, trở nên sống động vô cùng.
Bài phỏng vấn vừa xuất hiện lập tức làm sập luôn web trường, lượng người click vào xem tăng vùn vụt, sợ thật chứ, xưa nay chỉ lo học hành, nào biết trong trường có một anh đẹp trai dã man như thế, nam vương học đường gì đó, dẹp hết cho mẹ!!!
Khoảng thời gian đó, tên của Trần Thứ vang danh khắp trường, chỉ dựa vào một bức ảnh phỏng vấn đã lập tức trở thành hoa vương giảng đường của đại học C, thậm chí mỗi ngày lên lớp, còn có không ít bạn học giả vờ đi ngang để nhìn lén, thư tình và trà sữa được tặng chất thành đống, cũng may lúc này các nền tảng xã hội chưa phát triển, không thì ngoài trường cũng biết đến cậu ta.
Nhưng không hiểu vì sao, Trần Thứ lúc nào cũng thờ ơ hờ hững, ai tặng gì cũng trả lại, trừ lúc đi học và làm thêm không bao giờ bước chân ra khỏi ký túc xá, một thời gian sau ong bướm bên ngoài bắt đầu giải tán dần.
“Hoa vương giảng đường, hôm nay trời đẹp, sao không ra ngoài chơi một tí, tôi nhắc ông đó, ở hoài trong nhà coi chừng biến thành con mọt sách.”
Vu Hối trở về phòng sau một trận bóng rổ, vừa đẩy cửa đã thấy Trần Thứ ngồi cạnh bàn làm bài tập lập trình, chiếc laptop kia không biết là đồ cổ thời nào, mỗi lần hoạt động là quạt kêu ù ù, phần sơn ở viền máy đã bong hết sạch, có lẽ vì kẹt tiền nên đến giờ chủ nhân vẫn chưa chịu lên đời cho em nó.
Lúc trước bạn cùng phòng không quá thích Trần Thứ, ngày nhập học, nghe cậu ta nói tiếng phổ thông bằng chất giọng địa phương ngọng nghịu, thấy thành tích cậu ta cũng nhàng nhàng không nổi bật hơn ai, lại chưa bao giờ mở miệng bắt chuyện với người khác, vô hình chung Trần Thứ bị chê cười là thằng nhà quê lên phố.
Nhưng mấy ngày gần đây, không biết đổi tính hay sao mà Trần Thứ như biến thành một con người khác, tóc tai gọn gàng sáng sủa, quần áo giản dị phẳng phiu, tuy vẫn không thích nói chuyện như trước, nhưng cậu chưa bao giờ sợ hãi rụt rè, bài tập và bài kiểm tra nhiều lần đạt được điểm tuyệt đối.
Nếu trước kia cậu là vũng bùn nhỏ tự ti, vậy cậu của bây giờ là suối nước thong dong tĩnh lặng, phong thái này xuất hiện trên một chàng trai 20 tuổi, thật sự rất đặc biệt.
Nhà Vu Hối ở thành phố này có mở một chuỗi cửa hàng chuyên kinh doanh các mặt hàng xa xỉ, cũng tính là gia đình có điều kiện, lúc trước Vu Hối gai mắt Trần Thứ nhất, cứ hở ra là chê Trần Thứ chậm lụt, cả ngày không rặn được một chữ, nhìn ngứa máu, nhưng có ai ngờ, người cậu ta ghét nhất lại là người đã cứu mạng cậu ta.
Nghe kể ngày đó để đưa mình xuống phòng y tế, Trần Thứ đã chạy một mạch từ lầu tám xuống lầu một, xong việc cũng chẳng kể công, cứ thế lặng lẽ rời đi; cái hôm Ban tin tức của trường tới xin phỏng vấn, Trần Thứ cũng từ chối mãi, phải đến lúc có thầy cô ra mặt, cậu ta mới miễn cưỡng đứng dưới tòa nhà giảng dạy, hoàn thành một đoạn phỏng vấn ngắn.
Ngày Vu Hối xuất viện về trường, cha mẹ cậu ta mua một đống quà tặng mang đến ký túc xá để cảm ơn Trần Thứ, nói gì thì nói, nhà họ Vu cũng chỉ có một mụn con trai, chẳng may sốt đến khù khờ thì biết tìm ai mà khóc.
Nếu là Trần Thứ của ngày xưa, thấy cảnh này chắc chắn sẽ hoảng loạn không nói được câu nào, chỉ biết xua tay lắc đầu, thậm chí Vu Hối còn cảm thấy Trần Thứ sẽ làm lơ cha mẹ mình, bởi ai cũng biết Trần Thứ có cái tật, cậu ta sĩ diện hão.
Nhưng đâu ai ngờ, đối với những lời cảm ơn nấc nghẹn của mẹ Vu Hối, Trần Thứ chẳng những không hoảng mà còn ứng biến rất thong dong, chỉ dăm ba câu đã an ủi xong người mẹ đang khóc sưng cả mắt.
Về phần quà cáp đắt đỏ túi nhỏ túi to, nếu từ chối hết thì mích lòng người tặng, nhưng cái nào cũng nhận thì không ổn vì ở đây toàn là thứ đắt tiền; bị cha mẹ Vu Hối bắt buộc phải nhận, cuối cùng Trần Thứ chọn hai phần quà là thực phẩm dinh dưỡng trông có vẻ không quá đắt đỏ, còn lại trả về hết, đến đây việc này mới xem như kết thúc.
Sau lại, nghe kể cha mẹ của Vu Hối quanh năm buôn bán ở nước ngoài, ngay cả trường của con mình méo tròn thế nào cũng chưa biết, nên lúc Vu Hối đi tiễn cha mẹ, Trần Thứ cũng đi theo, tiện thể mua mấy món ăn đặc trưng của trường cho hai người nếm thử, trên đường đi còn giới thiệu lịch sử thành lập trường, câu từ gãy gọn, thứ tự rõ ràng, không giống một cậu sinh viên chưa bước chân vào đời.
Cũng vì thế mà sau khi về nhà, ông Vu cứ khen Trần Thứ không dứt miệng, nghĩ bụng thằng con mình vậy mà cũng có đứa bạn học thức đàng hoàng, đến lúc vô tình nghe con trai kể Trần Thứ đã lấy danh nghĩa của hai ông bà, tặng hai hộp thực phẩm dinh dưỡng kia cho mấy đàn anh lớp trên ngày đó đã giúp đỡ cậu ta đưa Vu Hối xuống phòng y tế, ông chỉ biết thở dài than một câu:
“Lũ trẻ bây giờ giỏi thật, đúng là không phải dạng vừa, ngày sau chắc chắn sẽ làm nên sự nghiệp.”
Vu Hối bây giờ đã không còn khúc mắc gì với Trần Thứ nữa, nhưng nghe vậy vẫn có chút không phục, miệng lẩm bẩm: “Tính ra cậu ta tiện đường đưa con tới phòng y tế, thì phải nói là cậu ta tốt bụng, lương thiện mới đúng, sao lại nói tương lai sẽ làm nên sự nghiệp được.”
Ông Vu vẩy tờ báo, ngẩng đầu nhìn thằng con trai khờ khạo của mình, lại nghĩ đến chàng trai mạnh mẽ điềm đạm ngày hôm đó, lòng không khỏi lắc đầu, thành khẩn hỏi:
“Tốt bụng lương thiện chưa đủ sao mà còn đòi hỏi? Chỉ cần có cái này thôi là đã hơn biết bao nhiêu người rồi, hơn nữa nó tốt bụng nhưng không dại dột, cái đó mới hiếm, nghe bảo con ở ký túc xá hay bắt nạt Trần Thứ, thế mà nó vẫn cứu con không một chút so đo, tương lai nó có thành công hay không thì ba chưa biết, nhưng chắc chắn là nó sẽ thành người.”
“Con à, không phải trở thành triệu phú mới gọi là thành công, việc một người có thể kiên trì sống đúng với lương tâm, không bị cảm xúc xấu ảnh hưởng, đã là chuyện nhiều người sống trên đời không cách gì làm được, cũng là một thành tựu hiếm có rồi đấy.”
Vu Hối giật giật khóe miệng, cha cậu thích nhất là mấy cái triết lý này: “Thật ạ?”
Ông Vu hỏi lại: “Thế mấy chục đứa bạn nhậu của con, có đứa nào làm được như Trần Thứ không?”
Vu Hối nghe vậy thì nghẹn họng, cậu ta nghiêm túc nghĩ lại, phát hiện đúng là không có thật, đám bạn kia nhậu nhẹt thì nhanh, chứ xảy ra chuyện là một mống cũng không còn, nhưng cậu ta vẫn mạnh miệng: “Tụi nó đâu có dại, thời đại này làm gì còn ai dám xông xáo giúp đỡ người khác chứ.”
Ông Vu nhìn cậu ta, nghiêm túc hỏi: “Thế con thích giao tiếp với người như Trần Thứ, hay với đám “bạn khôn” mà con vừa nhắc tới?”
Vu Hối: “Èmm......”
Ông Vu cau mày, chẳng biết có phải nhớ tới thành tích học tập toang hoác của thằng quý tử hay không: “Còn nữa, ba nghe thầy của con khen là, gần đây Trần Thứ kiểm tra luôn đạt điểm tối đa, học sinh khá giỏi cũng phải chạy theo nó sút quần, con thấy nó dại thật à?”
Vu Hối hết đường cãi cố.