Trò Chơi Săn Tim

Chương 5-2: Tìm người

Trần Thứ thấy tin nhắn của Đoạn Thành Tài thì vô thức cau mày, bởi trong suy nghĩ của cậu, quan hệ hai người đã kết thúc bằng dấu chấm tròn viên mãn vào sáng nay, thật sự không còn gì để gọi là ân oán dây dưa, sao Trang Nhất Hàn phải tìm đích danh cậu?

Trần Thứ quên mất là, kiếp trước Trang Nhất Hàn say rượu thất thân, tỉnh dậy trong một nhà nghỉ 200 đồng xập xệ tồi tàn cùng cơ thể đau đớn, mở mắt đã thấy một thằng nhỏ co quắp sợ sệt như nhà quê lên phố, nó khác hoàn toàn với việc say rượu được chăm sóc tỉ mỉ, sáng sớm thức dậy trong khách sạn năm sao, nhìn thấy một chàng trai tuấn tú mỗi một nét đều chọt trúng gu thẩm mỹ của mình.

Một người có thể làm anh tức ói máu, một người có thể khiến anh vương vấn khó quên.

Nhưng lý do nào đi nữa, thì Trần Thứ cũng sẽ không tiếp tục làm ở đó:【Chuyển lời xin lỗi quản lý giúp tôi, tôi không tới làm nữa.】

Khá ngạc nhiên là Đoạn Thành Tài không hề ngăn cản, có lẽ cậu ta cũng biết Club không phải là nơi tốt đẹp gì:【Thế ông còn đủ tiền tiêu không đó?】

【Đủ.】

【Không đủ nói tôi cho mượn, chỗ anh em, không phải ngại.】

Đoạn Thành Tài là đứa sống thô nhưng thật, có lẽ hôm qua được boa nhiều, nhắn tin xong cậu ta phát luôn cho Trần Thứ một bao lì xì 1000 đồng, rất là hào phóng.

Trần Thứ không nhận, chỉ nhắc cậu ta tranh thủ về sớm còn lên lớp, sau đó tắt màn hình, hoàn toàn không biết ở đầu dây bên kia, có ông quản lý đang mướt mồ hôi liên tục xin lỗi Trang Nhất Phàm trong phòng riêng cho khách.

“Cậu Ba Trang à, tôi đã kêu người gọi điện cho cậu ta rồi, thật đấy, nhưng cậu ta là sinh viên, lại không có ý tiếp tục làm việc ở đây nữa, hôm qua là ngày đầu tiên cậu ta đi làm, hợp đồng còn chưa ký, chẳng lẽ tôi lại kề dao lên cổ bắt cậu ta tới đây.”

Trang Nhất Phàm đang hút thuốc, nghe vậy thì quắc mắt hỏi: “Không định tới làm nữa?”

Đầu lọc của điếu thuốc bị ném bép xuống bàn, Trang Nhất Phàm cười mỉa hỏi: “Thế mai ông đừng tới làm nữa được không?”

Trang Nhất Phàm đang tức sôi cả máu, khó khăn lắm anh trai cậu mới chịu để mắt tới một người, không còn đu đeo cứng ngắc cha nội Tưởng Tích kia, vậy mà lão quản lý này lại bảo là không tìm được người đó?!

Quản lý cũng đang chửi thề trong bụng, đây là Club để chơi bời tìm người tình một đêm, có phải văn phòng môi giới hôn nhân quái đâu mà đòi dịch vụ bảo hành, ông giời con nhà họ Trang cứ một hai đòi phải mang cậu tiếp viên ngày hôm qua ra đây, khó không phải thằng oắt này muốn bắt chẹt ông, chứ xã hội ngày nay người ta sống và làm việc theo pháp luật, chẳng lẽ ông lại kiếm cọng dây cột Trần Thứ kéo về giao cho nó?!

Nhưng quản lý thật sự không dám bật lại chính quyền, ông đưa mắt liếc ngang, nhìn người đàn ông mặc vest ngồi trên sofa bên cạnh, người này mặt mũi hao hao giống Trang Nhất Phàm, nhưng phong thái thì hoàn toàn khác biệt; anh ta như một cánh đồng băng bất tận, hoặc như đầm nước lặng sâu không thấy đáy, chỉ ngồi yên ở đó, không hề mở miệng, không để người khác đoán được mình đang suy nghĩ chuyện gì.

Nếu là bình thường, thấy em trai mình sinh sự như thế, sếp tổng họ Trang sẽ lập tức ghìm cậu ta lại như chủ nhân tóm cổ chú cún hư, là sợi xích bắt cậu ta phải ngoan ngoãn, nhưng quái thay, hôm nay anh ta chỉ ngồi yên như tượng, không ư không hử một tiếng nào.

Quản lý mếu máo, lắp bắp mở miệng: “Sếp Trang, sếp xem thế nào......”

Trang Nhất Phàm thình lình đạp văng bàn trà: “Réo tên anh trai bố làm gì?! Tìm cứu viện đấy à?!”

Trang Nhất Hàn muốn cản thì đã cản từ đầu, không nói gì tức là ngầm đồng ý, làm quản lý mà mắt mũi để đâu đâu, chuyện có thế mà cũng không tự hiểu!

Quản lý bị tiếng động này làm cả người giật nảy, run rẩy như một chú chim cút đáng thương, khuôn mặt khóc dở mếu dở, chỉ hối hận vì sao lại chăm chỉ đi làm vào hôm nay: “Cậu Ba à, ý tôi là sếp Trang chỉ đích danh muốn tìm cậu tiếp viên kia, nhưng cậu ta không chịu tới thì tôi cũng hết cách, tăng thưởng người ta cũng không cần, tức là thật sự không muốn tới làm nữa, hay để tôi tìm mấy người cho hai sếp chọn lại, lỡ vừa mắt ai nữa thì sao?”

Tính Trang Nhất Phàm như cái thùng thuốc nổ, nghe vậy lại muốn nổ banh chành, xưa nay ở cái thành phố A này, có ai dám không nể mặt hai anh em bọn họ, đúng lúc này, một giọng nói vang lên, không mang theo cảm xúc, nhưng lại khiến Trang Nhất Phàm như đóng đinh tại chỗ: “Ngồi xuống!”

Trang Nhất Phàm đành phải tức tối ngồi lại xuống sofa: “Anh!”

Trang Nhất Hàn ngồi trên ghế, chân bắt chéo, giày da bóng loáng, mép giày phản quang, nhìn quản lý nơm nớp lo sợ hồi lâu mới mở miệng nói chuyện, giọng lịch thiệp hơn cậu Ba nhà anh ta rất nhiều: “Cậu ta nói là không muốn tới đây làm nữa à?”

Quản lý mặt nhăn như mướp đắng, gật đầu nói: “Tôi nói hết nước hết cái rồi, thật sự không làm nữa.”

Trang Nhất Hàn cụp mắt hờ hững: “Tối qua cậu ta phục vụ rất tốt nên tôi định thưởng thêm mà thôi, không ngờ lại nghỉ ngang như vậy, tiếc thật.”

Quản lý không đoán được ý Trang Nhất Hàn, chỉ cảm thấy thái độ hời hợt của người này còn lạnh gáy hơn những trận mắng sa sả của Trang Nhất Phàm, đành luôn miệng nói theo: “Vâng vâng vâng, tiếc quá, là cậu ta không có phúc hưởng! “

Trang Nhất Hàn: “Đừng nói thế, mỗi người một chí hướng mà thôi.”

Quản lý không biết làm sao để tiếp lời, cảm giác như gai đâm sau lưng, đứng ngồi không yên: “Ách......”

Trang Nhất Hàn hững hờ nhìn đi chỗ khác, không tiếp tục làm khó ông ta nữa: “Ông ra ngoài đi.”

Quản lý như nghe thấy lệnh mãn hạn tù, cuống quýt chạy ra ngoài, tót đi còn nhanh hơn thỏ, Trang Nhất Phàm lại chưa chịu từ bỏ: “Anh, sao anh thả ổng đi, em không tin là không tìm được!”

Trang Nhất Hàn rút một điếu thuốc từ túi áo ra châm, khuôn mặt anh ẩn hiện sau từng làn khói tỏa, sau đó tiện tay lắc lắc bật lửa, trông có vẻ không vui cho lắm; không biết là do đứa em tính cách bốc đồng mười năm không đổi, hay còn vì lý do nào khác: “Không tìm được thì thôi, việc gì mà phải cáu, anh dặn bao nhiêu lần rồi, ra ngoài không được càn rỡ quá, dễ rước họa vào thân.”

Trang Nhất Phàm vẫn không cam tâm: “Anh, thế không tìm nữa thật à?”

Trang Nhất Hàn ngước nhìn đứa em trai kém tuổi, lạnh lùng hỏi lại: “Chứ sao nữa, một tiếp viên nam mà thôi, em định thế nào?”

Tuy cậu ta đẹp, nhưng chưa tới mức để anh phải hạ mình đổi lấy.

Trang Nhất Hàn búng tàn thuốc, giọng bình tĩnh, nhưng mỗi một chữ đều ngấm đầy sự cảnh cáo: “Trang Nhất Phàm, lần sau em còn dám bày trò lúc anh say, anh đánh gãy chân đấy, hiểu không?”

Trang Nhất Phàm nghe anh trai gọi thẳng họ tên mình, tí nữa thì sụm nụ, vội vàng gật đầu lia lịa: “Hiểu mà hiểu mà, anh không thích, lần sau em không làm vậy nữa.”

Trang Nhất Hàn mà cảnh cáo kiểu đó, là anh ta đánh thật chứ không phải dọa.

Hồi trước lúc cụ Trang qua đời, thế cục hỗn loạn, Trang Nhất Hàn từng cảnh cáo cậu phải ở yên trong nhà không được chạy lung tung, coi chừng trúng bẫy của kẻ thù, kết quả là đứa em đang tuổi nổi loạn này không nghe không sợ, buồn buồn nửa đêm lấy xe đi đua với người ta, ai ngờ phanh xe bị phá, thiếu chút nữa là bước qua thế giới luôn. Sau khi được về nhà, Trang Nhất Hàn tức đen mặt, kêu vệ sĩ đè cậu xuống bàn, đánh què luôn chân trái, đợt đó cậu ta nằm viện ba tháng mới lành.

Giờ nghĩ lại cảnh tượng ngày hôm đó, Trang Nhất Phàm vẫn thót tim, nhúc nhích cái chân thôi mà tưởng đâu vẫn còn đau chưa khỏi, anh mình ác thật đấy: “Anh Hai, em làm thế cũng vì anh mà, Tưởng Tích là trai thẳng, làm sao mà bẻ được, ngoài kia trai tốt trai ngon còn cả đống, anh cho phép mình nhìn người khác nhiều chút được không, em thấy người hôm qua hơn lão Tưởng Tích cả trăm lần.”

Trang Nhất Hàn vốn đã định đứng dậy rời đi, nghe vậy dừng chân, quay đầu nhìn Trang Nhất Phàm, ngón tay cong cong gõ tàn thuốc, dưới ánh đèn, khuôn mặt thờ ơ của anh hiện rõ sự nghiền ngẫm buồn cười, không còn vô hồn như một bức tranh tĩnh, anh nói một câu, không biết là nói với mình hay với Trang Nhất Phàm:

“Không phải ai cũng so được với Tưởng Tích đâu.”

...... Cả cậu tiếp viên ngày hôm qua cũng thế.

“Anh còn có việc, đi trước đây, nhớ về nhà sớm đó.”

Theo bước chân Trang Nhất Hàn rời đi, căn phòng rơi vào yên tĩnh, Trang Nhất Phàm ngả người xuống ghế sofa, hứ một tiếng: “Anh thì bận gì chứ, à bận đi chọn quà cho Tưởng Tích tại tháng sau sinh nhật người ta rồi, tầm này thì giá chỉ để xào thịt bò thôi.”