Trò Chơi Săn Tim

Chương 5-1: Tìm người

Sáng sớm lúc Trần Thứ trở về trường học, ký túc xá yên tĩnh không thấy một bóng người, mấy đứa bạn cùng phòng đều đi chơi qua đêm, ngay cả Đoạn Thành Tài cũng không về, chỉ có một ít quần áo bẩn và giày thể thao chất đống trong xó phòng, bốc mùi chua lè của mồ hôi lên men.

Trần Thứ không ưa cái mùi này lắm, cậu mở cửa sổ ban công cho thoáng gió rồi dọn sơ rác rưởi bừa bộn ở trong phòng, xong xuôi mới lên giường của mình nằm nghỉ, từ giờ đến tiết đầu tiên còn hẳn một tiếng rưỡi, cậu vẫn có thể chợp mắt thêm một lúc.

Nhưng khi mệt mỏi đến cực độ, cả giấc ngủ cũng trở nên chập chờn, ký ức của kiếp trước ùa về, mỗi hình ảnh đều gợi cậu nhớ lại cái đêm cậu chết đuối trên sông, dòng nước tối om sâu thẳm như con rắn đen thần bí, đôi mắt đỏ tươi dõi theo cậu không một phút lơ là.

【Nhà ngươi chấp nhận à?】

Chấp nhận? Có gì mà chấp nhận với không chấp nhận chứ?

Hai mắt Trần Thứ nhắm nghiền, hơi thở dồn dập, cậu láng máng hiểu điều mà nó đang hỏi, nhưng không chấp nhận thì cậu biết làm gì, kiếp trước cậu cũng từng tranh giành rồi đấy, nhưng số phận chưa bao giờ mỉm cười với cậu, chẳng lẽ làm lại lần nữa thì mọi sự sẽ thay đổi hay sao?

Ánh mắt lạnh lẽo của con rắn đen vẫn bám chặt lấy cậu, giọng nó đầy dụ dỗ:【Không thử thì làm sao mà biết?】

Không...... Cậu không muốn giẫm lên vết xe đổ...... Không bao giờ......

Dòng nước lặng lẽ bọc lấy cậu, ngạt thở ập tới như sóng thần, Trần Thứ giãy giụa muốn thoát khỏi vòng xoáy nhưng vô ích, chỉ có thể trơ mắt nhìn con rắn kia bò đến bên cạnh, từ từ quấn lấy cậu, một vòng tiếp một vòng, giọng trầm trầm thân thiết:

【Ký chủ yêu dấu, chẳng lẽ đã quên giao ước giữa hai ta rồi sao, nếu không tìm đủ đau đớn cho ta, thì nhà ngươi chuẩn bị về lại đáy sông lạnh giá, làm một xác chết thối rữa trương phình đi.】

【Câu chuyện chỉ mới bắt đầu, khoan vội từ chối đã, chỉ cần chịu khó chờ đợi, rồi nhà ngươi sẽ thấy, số mệnh đã được an bài không phải là thứ bất di bất dịch......】

Rắn đen nói xong, khói sương mộng mị cũng tan đi như thủy triều rút xuống, cảm giác nặng nề đè trên ngực biến mất, không khí tràn vào phổi làm Trần Thứ ho sặc sụa.

“Khụ khụ khụ ——!”

Cậu xoay người ngồi bật dậy, tựa mạn giường ho muốn lòi ống phổi, ho như muốn nôn hết nước bẩn nơi đáy sông ra ngoài, phải một lúc lâu mới ngừng lại được.

Trần Thứ phì phò thở, người không còn một chút sức lực, cậu gắng gượng đứng dậy, có một giây không phân biệt nổi thân đang ở kiếp nào, đến khi nhìn thấy đống bài vở đang tắm mình trong nắng sớm, cậu mới ý thức được, mình vẫn còn ở trong ký túc xá ——

Nhưng cậu hiểu rõ hơn ai hết, những gì rắn đen nói trong mơ, đều là thật.

Trần Thứ xoa ngực thật chậm, cảm nhận nhịp đập của trái tim, nghĩ bụng tình yêu đâu phải bài kiểm tra mà cứ nhớ đáp án là điểm cao vào túi, kiếp trước Trang Nhất Hàn không thích cậu, mắc gì kiếp này anh ta lại thích chứ?

“RẦM ——!”

Trong lúc Trần Thứ thất thần, một tiếng động lớn chợt vang lên, nghe như có thứ gì vừa rơi từ trên cao xuống, làm bàn ghế cũng ngã chỏng chơ, cậu quay lại theo bản năng, phát hiện cậu bạn Vu Hối cùng phòng đã té sóng soài dưới đất, nhìn có vẻ không được ổn cho lắm.

Thì ra Vu Hối vẫn nằm trên giường từ tối qua đến giờ, bị màn che nên Trần Thứ không nhìn thấy. Hôm qua Vu Hối bị mắc mưa, chặp tối thì phát sốt, nhưng cả phòng đi hết không có ai ở nhà, giờ nghe tiếng Trần Thứ trở về, cậu ta muốn mở miệng nhờ đưa mình đi khám, nhưng do sốt cao người mềm như cục bột, trở mình một cái thế là chóng mặt rớt luôn xuống giường.

Trần Thứ lập tức chạy tới xem thử, cậu lấy tay vỗ mặt Vu Hối, miệng gọi: “Vu Hối?!”

Giờ này kiếp trước cậu đang ở khách sạn với Trang Nhất Hàn, chưa về ký túc xá, đương nhiên cũng không biết chuyện; giờ sự việc diễn ra ngay trước mắt, cậu mới mang máng nhớ lại hình như Vu Hối từng gặp một trận sốt cao, vì không ai phát hiện nên đưa đi viện trễ, tí nữa biến chứng ảnh hưởng não, đợt đó cha mẹ cậu ta còn chạy tới trường ăn vạ một trận, đến giờ Trần Thứ vẫn còn nhớ.

Vu Hối đã sốt đến mê sảng, tay vô thức nắm chặt gấu áo của Trần Thứ như nắm lấy hi vọng sống cuối cùng, đôi môi khô tím tái thì thào rặn từng chữ: “Bệnh viện...... đưa tôi tới...... bệnh viện......”

Bình thường gặp phải tình huống này ai cũng sẽ có chút hốt hoảng, nhưng Trần Thứ lại tỉnh táo lạ thường, cậu nhanh chóng kiểm tra người Vu Hối, xem có vết thương nào chí mạng hay không, có thể di chuyển người bệnh được hay không, thấy Vu Hối chỉ mê mang vì cơn sốt cao hành hạ, Trần Thứ lập tức xốc cậu ta lên lưng, cõng ra khỏi ký túc xá, chạy xuống phòng y tế.

Đang giờ sinh viên chuẩn bị vào lớp, cửa thang máy toàn người với người, có bạn thấy Trần Thứ cõng Vu Hối đang sốt đến đỏ rần như tôm luộc, hốt hoảng nhao nhao.

“Á! Đó là Vu Hối Ngành Máy tính đúng không? Bị gì á?!”

“Bạn gì ơi, sao thế, cần giúp gì không?”

Ký túc xá của bọn họ tổng cộng mười ba tầng, nhưng chỉ lắp có hai thang máy, rõ ràng là quá ít so với đội quân sinh viên đông như kiến đang vội giờ lên lớp, thang máy cứ chạy rồi dừng, nhìn đến là sốt ruột.

“Cậu ta bị sốt, tôi đưa qua phòng y tế xem sao đã, mấy cậu gọi giùm chiếc xe cấp cứu đi.”

Vu Hối đã bắt đầu co giật, Trần Thứ không chờ thang máy nữa, trực tiếp chạy theo cầu thang bộ, có hai đàn anh lớp trên sợ cậu cõng một mình không nổi, vội chạy theo sau, vừa đỡ Vu Hối vừa dẹp đường:

“Nhường đường nhường đường! Mọi người nhường đường chút nào!”

“Có người ngất xỉu cần đến phòng y tế! Các anh em cho qua cho qua đi!”

Phòng bọn họ cách tòa nhà y tế chừng mười mấy phút, bình thường thấy cũng gần, nhưng cõng một thanh niên nặng trịch chạy marathon thật sự rất tốn sức, dù mới mưa xong, không khí còn mát mẻ, người Trần Thứ vẫn nhễ nhại mồ hôi.

May mà vừa đến tòa nhà y tế đã lập tức có bác sĩ ra đỡ Vu Hối vào trong, hơn nữa thầy phụ trách cũng ở lại theo dõi tình hình, hai đàn anh đi theo hỗ trợ giải thích ngọn nguồn cho thầy giáo nghe, sau đó mới chỉ sau lưng:

“Cậu vừa nãy là sinh viên Ngành Máy tính, bạn cùng phòng thấy cậu ấy có dấu hiệu trở nặng nên cõng xuống phòng y tế...... Ơ, đâu rồi?!”

Đàn anh kia định nói mình chỉ đi theo phụ một tay, tình huống cụ thể phải hỏi Trần Thứ mới biết được, ai ngờ quay đầu Trần Thứ đã chạy biến, không thấy cái bóng đâu.

Trần Thứ đưa Vu Hối đến phòng y tế xong thì tức tốc chạy về phòng học, tiết này học Vi tích phân, thầy giáo đang dùng Powerpoint giảng Định lý Taylor, tuy có ký ức của kiếp trước, nhưng chín năm rồi, kiến thức đã trở về với thầy cô hết ráo, cậu vẫn phải ôn lại từ đầu.

Phòng học to như thế nhưng chỉ có tiếng giảng bài của giáo viên và tiếng gõ bàn phím lạch cạch của sinh viên trong lớp, Trần Thứ vốn đang ngồi ở hàng sau, dùng laptop nghiêm túc ghi chú lại bài giảng, đột nhiên bạn nữ tóc ngắn bàn trên quay đầu nhìn chỗ trống bên cạnh cậu, thắc mắc hỏi: “Trần Thứ, Đoạn Thành Tài không đi chung với bạn à?”

Trần Thứ dừng tay, cậu không nhớ ra cô bạn xinh xắn này là gì của Đoạn Thành Tài, đành phải ừ một tiếng.

Bạn nữ kia cau mày, giọng lo lắng: “Học kỳ này cậu ấy đã cúp mấy tiết rồi, bài tập online thì không nộp, cứ vậy hoài e là rớt môn mất, bạn hay chơi chung với cậu ấy, bạn khuyên cậu ấy chút được không?”

Tình cảm của cô bạn này chứa chan nơi đáy mắt, không gì có thể che giấu được, Trần Thứ thế mới hay, thì ra một kẻ lông bông như Đoạn Thành Tài cũng có người yêu quý, thậm chí muốn khuyên nhủ mong cậu ta quay đầu.

Ngày xưa Trần Thứ cũng có lúc tự buông thả bản thân, nhưng khi đó không ai quan tâm cậu, không ai nhỏ nhẹ khuyên cậu phải cố gắng mà học, chỉ có một mình Trang Nhất Hàn, người duy nhất kéo cậu lên bờ, là cậu không thể tự mình đứng vững, để rồi lần nữa rơi vào hố sâu tuyệt vọng.

Trần Thứ vốn không thích lo chuyện bao đồng, nhưng không biết ai xui ai khiến, lần này cậu lại đồng ý, tuy giọng bình bình, nhưng nghe cũng biết không phải là lời nói gió bay: “Chừng nào gặp tôi sẽ khuyên cậu ta.”

“Thật hả?!”

Bạn nữ kia nghe vậy thì hớn hở mỉm cười, đôi mắt trong veo sáng như pháo hoa nở rộ, khuôn mặt ưa nhìn cũng thêm phần rạng rỡ: “Trần Thứ, cảm ơn bạn, bữa nào tui mời trà sữa nhen.”

Trần Thứ gật đầu, sau đó lại dán mắt vào màn hình máy tính tiếp tục làm bút ký, chờ bạn nữ kia quay đi, cậu mới lấy điện thoại trong ngăn kéo ra, nhắn tin cho Đoạn Thành Tài, hỏi người này mấy giờ tới lớp, chỉ một lát sau, cậu nhận được tin nhắn trả lời:

【Tối qua uống dữ quá, hôm nay cái đầu giật giật luôn, chắc tôi cúp tiếp, có gì nói sau ha.】

Trần Thứ còn đang gõ một đoạn dài ngoằng, thấy thế dừng lại, chầm chậm xóa bỏ từng ký tự, quả nhiên cậu không phải là người thích hợp để khuyên người khác quay đầu, thứ nhất là, bản thân cậu cũng không có tâm tới mức đó, thứ hai là, có một số người, dù quay đầu cũng không còn con đường khác để đi.

Đúng lúc này, điện thoại của cậu lại rung lên một cái:【Hôm qua ông với cậu Hai Trang sao rồi? Quản lý kêu tôi nói với ông là có tiền boa, còn hỏi ông mấy giờ tới làm kìa.】

Ví tiền của Trần Thứ lúc nào cũng xẹp lép, tháng trước vất vả tiết kiệm được một ít thì hôm qua đã đốt một nửa vào tiền phòng khách sạn, phần còn lại chỉ đủ cho cậu sống tạm hết tháng này, qua tháng sau là bắt đầu rỗng túi.

Mà riêng chuyện tiền bạc thì cậu không thể dựa dẫm vào gia đình, không cần cậu chu cấp thêm đã là may mắn lắm.

Trần Thứ đang nghĩ xem nên trả lời thế nào, một giây sau Đoạn Thành Tài lại nhắn tiếp:【Nghe nói cậu Cả nhà họ Trang muốn tìm người, còn chỉ đích danh ông luôn, quản lý không chịu được áp lực, bắt tôi đi hỏi dò ông đó.】

Trang Nhất Hàn?

------

Tối này còn chương nữa nha, tui dịch sắp xong gòi