Trần Thứ vốn đang ngồi xỏ giày ở cuối giường, quay lưng về phía Trang Nhất Hàn, nghe anh câu hỏi đó chợt khựng lại, quay đầu nhìn anh, sau đó phát hiện Trang Nhất Hàn đang ngồi bần thần trên giường, cậu khẽ cau mày, nghĩ bụng người này quên lắp não vào à?
Theo kịch bản kiếp trước, lúc này Trang Nhất Hàn phải nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh giá, dùng giọng điệu như muốn cắt tiết cậu, kêu cậu cút ra ngoài mới đúng.
Thế thì cậu tắm rửa làm gì? Bữa nay người ta bắt chuyện với nhau mới mẻ như vậy hả?
Trần Thứ bật cười, vui cười không chạm tới đáy mắt, cậu nổi hứng hỏi một câu: “Chẳng lẽ phải làm gì nhau rồi thì mới được tắm à?”
Vẻ ngoài của cậu quá khiến người ta mất cảnh giác, hơn nữa Trần Thứ không còn chàng trai khúm núm của kiếp trước, nhìn cậu lần đầu, người ta sẽ xuýt xoa sao mà có người đẹp đến thế, nhìn lại lần nữa, không chừng sẽ chết mê chết mệt con người này, đâu rảnh nghĩ xem cậu ta giấu bao nhiêu ý xấu ở trong bụng, hay là đang toan tính chuyện gì.
Ví dụ như bây giờ, dù cậu ta nói chuyện như một chiếc cờ đỏ di động, người ta vẫn không thể ghét cậu được.
Trang Nhất Hàn nghe thế thì nghẹn họng, mặt nóng phừng phừng, bởi anh vừa nhớ ra hình như tối qua mình đã nôn thốc nôn tháo, còn làm dơ hết quần áo của Trần Thứ.
Trang Nhất Hàn không biết phải nói gì, bầu không khí trở lên im lặng đầy lúng túng.
Trần Thứ cũng không nói chuyện, cậu đang chờ, chờ Trang Nhất Hàn lên tiếng đuổi mình đi, nhưng mãi đến lúc phục vụ phòng bấm chuông đưa bộ vest đã được giặt ủi tinh tươm đến trả, anh vẫn không lên tiếng, giả câm giả điếc một cách triệt để.
Trần Thứ không rảnh ngồi đây chơi tượng đá với anh, lát nữa cậu còn phải về trường lên lớp. Thế là, cậu đứng dậy treo vest của anh lên cây treo đồ, xốc con balo đen thể thao lên lưng, chuẩn bị rời đi; lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói: “Cậu tên gì?”
Trang Nhất Hàn tuy say, nhưng cũng biết có người đã chăm sóc mình cả đêm, nếu người này là tiếp viên nam của Club thì phải biết tên mới có thể boa tiền được ——
Trước mắt anh chỉ nghĩ có thế, còn việc trong đó có mang theo tư tâm bí ẩn gì không thì, trời mới biết.
Trần Thứ nghe vậy, chân dừng bước nhưng đầu không ngoảnh lại, hình ảnh kiếp trước vụt qua như một thước phim tua nhanh, bao đau đớn của đời cậu đều bắt nguồn từ việc quen biết Trang Nhất Hàn; cậu yên lặng nắm chặt tay đấm cửa, thuận miệng nói một câu:
“Người chỉ gặp một lần thì biết tên làm gì chứ.”
Một người, phải ngu đần tới mức nào, mới có thể té hai lần ở cùng một chỗ? Trần Thứ tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm này một lần nào nữa.
Kiếp trước đi theo Trang Nhất Hàn, dù không thể trở thành người tình mà anh yêu thương nhất, nhưng chắc chắn cậu là trợ thủ đắc lực nhất của anh, cậu biết xu thế phát triển của tương lai sắp tới, cũng từng tự tay gây dựng sự nghiệp cho riêng mình, kiếp này thiếu đi sự giúp đỡ của Trang Nhất Hàn, cậu vẫn sẽ sống tốt mà thôi, sao phải giẫm vào vết xe đổ ấy làm gì?
Đúng vậy, không cần thiết.
Trần Thứ rời khỏi khách sạn, không một lần dừng bước quay đầu, bước chân càng lúc càng rộng, ra đến vỉa hè, cậu đột ngột tăng tốc chạy như bay. Hơi thở cậu trở nên dồn dập, phổi thiếu oxy kéo theo từng cơn đau buốt nhói, tiếng xé gió bên tai, ồn ào bị bỏ lại, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của chính cậu là quanh quẩn không thôi.
Trần Thứ biết từ chối trả lời câu hỏi của Trang Nhất Hàn có ý nghĩa gì, từ chối câu hỏi ấy, đồng nghĩa với việc tự tay giật đứt cơ hội cuối cùng để hai người gặp lại.
Cậu liên tục khuyên nhủ bản thân, Trần Thứ, hãy quên đi, quên hết kiếp trước của mày đi! Quên những thứ mày bán mạng để có, quên những kẻ từng khinh khi miệt thị mày, quên luôn cả con người khiến mày yêu đến chết hận đến chết kia đi!
Kiếp này mày không chạm vào người Trang Nhất Hàn, không cần phải dây dưa với anh ta làm gì nữa, không cần vì một đêm sai lầm mà hối hận trằn trọc suốt chín năm, không cần phải dùng cuộc đời mình để chuộc lỗi với người ta một lần nữa!
Con đường vận mệnh đã rẽ lối từ đêm qua, giây phút mà mặt trời ló dạng, cậu và Trang Nhất Hàn, hai cuộc đời trở về vị trí cũ, tựa như hai đường thẳng song song đến vô cùng, không bao giờ xuất hiện điểm giao nhau, đấy mới là quỹ đạo chính xác.
Trần Thứ chạy thật nhanh trong gió, cảm giác ngột ngạt đè nén trong lòng chín năm được rũ bỏ, cuối cùng thì, cậu cũng được nắm trong tay một cuộc sống mới, một khởi đầu mới, như tầng mây lớp lớp phía xa đang dần sáng, như sương khói rồi sẽ bị ánh mặt trời xua tan.
Nhưng Trần Thứ lại quên mất một điều.
Đôi khi số phận không phải là hai đường thẳng bị lệch khỏi quỹ đạo, mà có thể là những bánh răng rỉ sét luôn gắn chặt vào nhau, không thể tách rời, chúng sẽ luôn kéo nhau chậm chạp di chuyển, ngày này qua tháng nọ, để rồi người cần gặp cuối cùng vẫn gặp nhau, chỉ là sớm hay trễ hơn một chút.
Trang Nhất Hàn không ngờ có ngày mình lại bị từ chối thẳng mặt như thế, chủ động hỏi tên mà người khác không cho; anh tắm xong đi ra, đột nhiên nhìn thấy gạt tàn thuốc trên bàn trà ngoài ban công, bên trong tàn thuốc chất thành đống ——
Xem ra người này thật sự ngồi bên ngoài cả đêm, không bước vào trong phòng.
Đôi mắt Trang Nhất Hàn sâu thẳm, không ai biết anh đang nghĩ chuyện gì, vừa dùng khăn lau tóc, anh vừa mò chiếc điện thoại đang nằm dưới gối ra, không gọi cho thư ký đến đón, mà gọi cho Trang Nhất Phàm trước.
Sáu giờ sáng, Trang Nhất Phàm chắc chắn vẫn đang tỉnh như sáo, tất nhiên không phải thằng em ăn chơi của anh ta biết ngủ sớm dậy sớm bảo vệ sức khỏe, mà là cậu ta lúc nào cũng chơi bời thâu đêm suốt sáng; chuông điện thoại vừa kêu hai tiếng đã có người bắt máy, đầu dây bên kia ầm ầm tiếng nhạc, không nghe thấy gì cả, Trang Nhất Phàm phải đi kiếm một chỗ yên tĩnh để nghe điện thoại:
“Anh Hai, sao rồi?”
Trang Nhất Hàn cau mày, rút một điếu thuốc ra châm, nước nhỏ giọt từ mái tóc đen ướt nhẹp, nổi bật lên làn da màu trắng sứ, khuôn mặt lạnh nhạt hơn trong sương khói lượn lờ, giọng trầm trầm, không biết đang vui hay đang giận:
“Hôm qua em tìm tiếp viên nam cho anh đấy à?”
“Éc......”
Gọi trai cho anh ruột mình, nói thật Trang Nhất Phàm cũng rén lắm, nhưng nghe giọng Trang Nhất Hàn cũng bình thường, không giống tìm mình hỏi tội, Trang Nhất Phàm cố gắng dũng cảm đáp: “Là em đó, thì sao?”
Trang Nhất Hàn híp mắt nói: “Tên.”
Trang Nhất Phàm: “Dạ?”
Trang Nhất Hàn cau mày, lập lại một lần nữa: “Tên cậu ta.”
Trang Nhất Phàm: “Hể? À à à, anh chờ em hỏi tí.”
Trang Nhất Phàm làm sao biết tiếp viên nam hôm qua tên là gì, trước giờ cậu toàn gọi theo số, cho nên phải gọi quản lý tới hỏi chuyện, Trang Nhất Hàn cũng không gấp, anh kiên nhẫn chờ đợi, tầm ba phút sau, anh có được câu trả lời mình muốn.
“Trần Thứ.”
Bên chỗ Trang Nhất Phàm đang ồn, sợ Trang Nhất Hàn không nghe rõ, nói xong còn la lên:
“Anh Hai, tên là Trần Thứ nha!”
Thứ trong tha thứ,
Thứ trong không thể tha thứ......