Trang Nhất Hàn quanh năm lăn lộn chốn thương trường, nhưng đô bia rượu của anh ta lại khá yếu, hiển nhiên chẳng ai dám gan tày trời chuốc rượu con người này, hôm nay không vui nên anh mới quá chén một lần, hậu quả là nửa đêm dạ dày đau thắt như ai bật bếp trong bụng, anh sơ ý té xuống giường, lồm cồm bò dậy muốn tìm nhà vệ sinh, nhưng lần mò mãi không xác định được phương hướng.
“Kéttt ——”
Cửa kính ban công bị kéo mở, phát ra một tiếng vang nhỏ, nghe như ai đó đang bước từ ngoài vào.
Đầu Trang Nhất Hàn đau như búa bổ, anh cố gắng mở mắt, nhưng chỉ nhìn thấy ánh đèn màu hoàng hôn của khách sạn, những thứ khác đều mông lung mờ ảo, trong lúc đầu óc còn hỗn loạn, không biết ai đưa tay ra đỡ anh, miệng thì thầm hỏi nhỏ:
“Buồn nôn à?”
Cái ôm này lạnh giá, còn mang theo hơi ẩm của gió mưa, Trang Nhất Hàn vô thức run lên, người cũng tỉnh táo hơn, chờ định thần thì người kia đã dìu anh vào trong phòng vệ sinh.
Người say thì làm gì còn thể diện, Trang Nhất Hàn cũng thế; anh ôm bồn cầu, ói mật xanh mật vàng, làm dơ luôn cả quần áo của Trần Thứ, vậy mà cậu trai trẻ này lại cực kỳ kiên nhẫn, cánh tay vững chãi đỡ lấy cơ thể mềm xèo cứ đòi trôi tuột xuống, tay còn lại vỗ nhè nhẹ sau lưng anh.
Có lẽ kiếp trước hai người chưa đủ thân thiết nên Trần Thứ chưa bao giờ nhìn thấy Trang Nhất Hàn thế này, trầy trật rũ rượi, mặt mày tái xám, thậm chí còn có chút đáng thương.
Trông rất là......
Thú vị.
Trần Thứ hơi cau mày, lòng nghĩ vậy, hành động càng thêm dịu dàng hơn, cậu tìm một chiếc khăn lông sạch sẽ lau mặt cho Trang Nhất Hàn, người đàn ông này tựa vào lòng cậu, đuôi mắt đỏ ửng diễm lệ, khuôn mặt lại lạnh lùng cau có, tạo cảm giác mâu thuẫn vô cùng.
Trang Nhất Hàn lè nhè gọi tên một người, giọng mơ hồ không rõ: “Tưởng Tích......”
Trần Thứ lập tức dừng tay.
Trang Nhất Hàn nhắm mắt nằm ngoan trong lòng cậu, lẩm bẩm gọi một lần nữa, lần này thì cậu nghe rõ: “Tưởng Tích......”
Tay Trần Thứ từ từ hạ xuống.
Tưởng Tích.
Cái tên Trần Thứ quen mà lạ, lạ là vì, trước giờ cậu chưa từng thấy mặt người này, quen là vì, không dưới trăm lần cậu nghe người khác nhắc tới cái tên đó.
Là ánh trăng sáng của Trang Nhất Hàn, là dằm trong tim của Trần Thứ cậu.
Thì ra người đó thật sự có tồn tại, kiếp trước Trần Thứ mất chín năm dài đằng đẵng vẫn không thể đặt mình vào trong tim Trang Nhất Hàn, sự thật đó như vết máu bầm vĩnh viễn tồn tại ở trên cơ thể cậu, nó đã nhạt lắm rồi, như thể không còn tồn tại nữa, nhưng chỉ cậu mới biết, dù bao lâu chăng nữa, nó vẫn sẽ đau.
Trần Thứ chầm chậm thở dài, dằn những cảm xúc cuồn cuộn xuống đáy lòng, cúi đầu bóp cằm Trang Nhất Hàn; cậu nhìn anh chằm chằm bằng khuôn mặt lạnh lùng, ngay cả ánh đèn vàng ấm áp trên đỉnh đầu cũng không thể xua đi sự lạnh lẽo ấy, ngược lại khiến nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai của cậu càng hằn lên rõ hơn:
“Trang Nhất Hàn, tôi cứ ngỡ là mình sẽ giận lắm.”
Trần Thứ kề đầu sát tai anh, khóe môi cong cong, thì thầm nói nhỏ: “Nhưng mà không, biết anh cũng như tôi, chờ mong một tình yêu vô vọng, vậy là tôi sung sướиɠ rồi......”
Kiếp này, cậu đã thoát khỏi cái nhà giam xây nên bởi chữ “Tình”, cho nên kiếp trước lẫn kiếp này, chỉ còn một mình Trang Nhất Hàn bị bao vây trong đó.
Xem, nghĩ thế thôi, đã thấy hả dạ rồi.
Tuy nói thì nói vậy, nhưng có vẻ vui sướиɠ không thật sự chạm được đến Trần Thứ, cậu cúi người bế Trang Nhất Hàn ra khỏi nhà vệ sinh, đặt anh lên giường, sau đó mới vào lại trong đó.
Quần áo của cậu đã bị anh làm bẩn, may mà lúc ra khỏi phòng thay đồ của Club cậu có xách balo theo, trong đó có một bộ đồ để thay giặt. Trần Thứ vào phòng vệ sinh, cởϊ áσ quần bẩn tống gọn sang một bên, xả vòi hoa sen bắt đầu tắm rửa; cách một lớp kính mờ, có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Lúc này trời đã gần sáng, không lâu sau Trang Nhất Hàn tỉnh rượu. Anh mơ màng mở mắt, trong tầm mắt là rèm cửa nhẹ đong đưa, ánh dương chiếu qua khe hở nhỏ, mùi xông phòng thoang thoảng lâng lâng, nếu không phải phong cách ấm cúng này khác hẳn với thiết kế nhà mình, có khi anh lại tưởng đang ở một cái chung cư nào đó của mình rồi cũng nên.
Trang Nhất Hàn khẽ cau mày, cố nén cơn váng đầu sau một đêm bét nhè để ngồi dậy, tuy uống say, nhưng ngẫm kỹ lại anh vẫn nhớ được một vài hình ảnh của đêm qua.
Đi tỏ tình với Tưởng Tích, bị từ chối, Trang Nhất Phàm dẫn theo một đám bạn nhậu tổ chức tiệc rượu, mình bị kéo theo rồi chuốc đến say mèm, thằng bé đó còn đùa sẽ tìm cho mình một tiếp viên nam phục vụ......
Khoan...... Tiếp viên nam?!
Trang Nhất Hàn lập tức biến sắc, lúc này anh mới nhận ra có người đang tắm ở trong phòng, theo phản xạ, anh nhìn về phía nhà vệ sinh, sau đó đột ngột cúi đầu xem chăn mền, thấy quần áo các thứ vẫn nằm trên người mình đúng chức năng nhiệm vụ, mới yên tâm thở phào một cái.
“Hôm qua anh say, yên tâm đi, không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Một giọng nói trầm lạnh đột ngột vang lên, mang theo chút khàn khàn của đêm dài không ngủ, rót vào tai tê tê như một dòng điện nhỏ.
Trang Nhất Hàn vừa nghe thấy giọng cậu thì lập tức nổi cọc, ánh mắt nguy hiểm phóng qua, nhưng không nhìn còn đỡ, nhìn rồi thì hồn chợt ngẩn ngơ.
Chàng trai xa lạ không biết rời khỏi phòng vệ sinh từ lúc nào, bên dưới chỉ một mặc chiếc quần kaki, bên trên ở trần chưa kịp mặc áo, thân thể căng đầy nhựa sống bại lộ trong không khí, chất đàn ông cuốn hút ập mặt đến ngột thở, mượn ánh mặt trời buổi sớm, có thể thấy rõ từng giọt nước li ti đang chậm rãi trượt xuống cơ bụng rồi lặng lẽ chui vào lưng quần biến mất, gợi cảm mà không quá lộ liễu.
Vai rộng, eo thon, chân dài, hình ảnh xịt máu mũi này mà bị người khác nhìn thấy thì, mười người hết chín người sẽ tim đập chân run, người còn lại mất quyền kiểm soát đứa em trong quần.
Trang Nhất Hàn trước là bị khuôn mặt xuất sắc của Trần Thứ làm cho sững người, sau lại đối diện với đôi mắt lạnh căm ma mị của cậu, đôi mắt ấy như một xoáy nước sâu không thấy đáy, những lời chất vấn chưa kịp nói đã bị nghẹn trong cổ họng; anh trơ mắt nhìn cậu bước ra khỏi phòng tắm như ra chỗ không người, lấy khăn lau khô tóc, lại từ trong balo lấy quần áo tròng vào.
Đứng trước vẻ đẹp tuyệt tác ấy, dù là người luôn tỉnh táo như Trang Nhất Hàn cũng có lúc cháy máy sập nguồn, anh vô thức hỏi: “Thế thì cậu tắm rửa làm gì?”
Hửm?