Trang Nhất Hàn mắc bệnh sạch sẽ quá đà.
Kiếp trước Trần Thứ không hiểu quy tắc, không ai dạy cậu phải làm sao cho đúng, thế nên cậu ngơ ngơ ngáo ngáo, đỡ Trang Nhất Hàn đang say rượu ra ngoài, thời đó cậu nghèo rớt mồng tơi, chỉ đủ khả năng thuê tạm một nhà nghỉ tồi tàn với giá 200 đồng một đêm, giờ nghĩ lại, ấn tượng đầu tiên đã như đấm vào mặt nhau thế kia, kết cục tốt đẹp mới là lạ.
Trần Thứ nhìn con đường phía trước, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, cần gạt nước đong đưa qua lại, vẫn không cách nào gạt sạch kính chắn gió. Ánh đèn đường vàng mờ trút xuống mặt kính trắng, hòa vào dòng nước uốn lượn tạo thành những vệt lóa sáng, bóng sáng loang lổ rơi xuống vầng trán lạnh nhạt, không nhìn thấu cậu đang vui hay buồn.
Ban đêm ít xe, chỉ một lát Trần Thứ đã lái xe đến khách sạn năm sao gần nhất, cậu tìm thẻ căn cước trong ví Trang Nhất Hàn, báo lễ tân lấy một phòng cao cấp 2000 đồng một đêm, tháng trước cậu đi làm thêm được 4000, mới rút chưa ấm tay đã bay mất một nửa, nhưng cậu không hề đắn đo dù chỉ là một giây, trả tiền xong thì mang anh lên lầu.
Kiếp trước cậu đã nợ Trang Nhất Hàn đủ nhiều, sao có thể tiếc 2000 này với anh cơ chứ.
Khách sạn đắt tiền với nhà nghỉ rẻ tiền đương nhiên phải có sự khác biệt, trong phòng đèn đóm sáng trưng, mùi hương xông thoang thoảng trong không khí, giường đệm trắng phau với một hình trái tim được xếp từ cánh hồng, thiết kế thủy tinh bán trong suốt khiến cả căn phòng tràn đầy cảm giác mập mờ bí ẩn.
Trần Thứ khom lưng đặt Trang Nhất Hàn xuống giường, tiện thể xốc chăn lên, những cánh hoa đỏ rực lào xào rơi xuống, âm thầm như một cơn mưa, rồi lại gây nhiều nuối tiếc hơn những hạt nước vô tri ấy.
Trần Thứ không nhìn chúng, cậu khom lưng, nhẹ nhàng giúp Trang Nhất Hàn cởi giày, tất và áo khoác ngoài, đưa vest của anh cho nhân viên phục vụ phòng mang đi giặt sấy, còn nhắc sáng mai nhớ trả lại, xong xuôi, cậu mới đứng dậy, ra ban công ngồi một mình.
Ngoài trời đang mưa, ban công khách sạn cũng bị nước hắt vào, cái lạnh đêm mưa ngấm vào da vào thịt, ngay cả áo quần cũng bám đầy hơi ẩm.
Trần Thứ lại như vô cảm với những lạnh lẽo ấy, cậu ngồi bên bàn trà, sờ mò trong túi, mục tiêu là bao thuốc lá còn chưa khui, hàng ngoại nhập xanh xanh đỏ đỏ, hình như là của Đoạn Thành Tài dúi cho; cậu đã sớm quên đi mùi vị của nó, chỉ còn phảng phất trong trí nhớ xa xăm về một mùi trái cây nhàn nhạt.
Bật lửa đánh tách một cách, ngọn lửa màu lam bập bùng châm vào điếu thuốc nhỏ dài, sương khói lượn lờ cuốn lên cao, hút mắt trong màn đêm u tối.
Trần Thứ cụp mắt, tay búng nhẹ tàn thuốc, không biết nhớ ra chuyện gì mà lại nhổm người dậy, đưa tay đóng chặt cửa kính ban công nãy chỉ mới khép hờ, làm xong mới ngồi lại chỗ cũ.
Hai giờ đêm, giờ này ký túc xá ở trường đã đóng cửa, chỉ có thể ngồi đây thêm bốn tiếng nữa, chờ trời sáng lại về.
Giờ này kiếp trước, Trần Thứ và Trang Nhất Hàn đang có một đêm nồng say.
Đám người đó giao cho Trần Thứ một Trang Nhất Hàn say bí tỉ, còn ám chỉ cậu phải phục vụ anh cho cẩn thận, vậy nên cậu hiểu lầm, trách sao được khi người vào Club phần lớn là để tìm thú vui trăng hoa, mấy ai giữ mình sạch sẽ không mảnh lá dính người?
Song khi Trần Thứ mang Trang Nhất Hàn đến nhà nghỉ qua đêm, sớm mai thức dậy, thấy ánh mắt lạnh tanh đến đáng sợ của người này, cậu mới ý thức được, Trang Nhất Hàn chưa chắc đã muốn dây dưa với một kẻ như cậu.
Đáng tiếc kiếp trước cậu ngây dại lỗ mãng, chỉ biết biện giải bằng những lời vô nghĩa đến cùng cực, sau lại, dù Trang Nhất Hàn bao nuôi cậu, nhưng 9 năm đó, chưa một lần hai người thân thiết với nhau.
Ngày đó Trần Thứ còn ngây thơ, không mơ tưởng cao sang phú quý, luôn chăm chỉ cần cù đi theo bên cạnh Trang Nhất Hàn, muốn báo đáp ân tình cho người đàn ông đã giúp mình có cơ hội được ăn học tiếp, nghĩ rằng có thể dùng hành động thực tế để bù đắp lại những sai lầm đêm ấy, nhưng ánh mắt Trang Nhất Hàn nhìn cậu lúc nào cũng lạnh và tĩnh, như đang nhìn một tảng đá ven đường.
Tựa như tượng thần được cung phụng trong đền vàng miếu ngọc, không để mắt những hương hỏa lượn lờ, không để tâm những cầu xin khốn khổ.
Điếu thuốc cháy hết tự bao giờ, ngón tay bị phỏng giật một cái.
Đau nhói khiến Trần Thứ hoàn hồn, cậu chầm chậm nhả khói, bây giờ cái lạnh mới thấm vào người, phảng phất cơ thể lại trở về cái đêm chết đuối trên sông vắng, Trần Thứ vô thức xoa hai tay vào nhau, muốn tìm cho mình chút hơi ấm, nhưng những hình ảnh của kiếp trước cứ ám ảnh trong đầu không cách nào thoát được.
Là tuổi trẻ u mê của cậu, là tình đầu chớm nở chóng tàn, là sự mến mộ khó dứt mà lại không cách nào giữ được ánh mắt của người kia, cuối cùng bất bình sinh sôi thành đố kỵ âm u, thành tội lỗi cả đời......
Trang Nhất Hàn!
Trang Nhất Hàn!
Lẽ ra hôm ấy ở bờ sông anh nên dìm chết tôi mới phải, cớ sao lại thả tôi đi? Vì sao không một lần quay đầu nhìn lại?!
Chín năm trước sau cái đêm hôm đó, anh nên cho tôi một bài học nhớ đời, để tôi biết mình là con cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, để tôi đừng nuôi thêm những mộng tưởng viển vông nữa! Sao anh lại cho tôi ăn học? Sao anh lại chữa bệnh cho cha tôi? Sao anh lại tốt với tôi đến thế?!
Phải chi anh để cho tôi ôm hận, chứ đừng là ánh mặt trời trong những ngày tăm tối, để tôi xem anh như sợi rơm cứu mạng, để tình cảm này càng lún càng sâu, rồi anh lại bình tĩnh dứt khoát quay đầu, để tôi một mình bơ vơ ở đó!
Trần Thứ run lên bần bật, hốc mắt đỏ quạch, đầu cúi gằm, hơi thở hổn hển, gò má nhợt nhạt góc cạnh chìm sâu vào bóng tối, núp dưới cái bóng, là điên rồ, là thù hận, là ngưỡng mộ, là vô số cảm xúc cực đoan tuôn trào từ đáy mắt, khiến cậu như một một kẻ tâm thần phân liệt.
Một bóng đen hư vô chẳng biết xuất hiện sau lưng Trần Thứ từ bao giờ, nó từ từ biến thành con rắn đen lúc trước, đầu gác nhẹ lên vai Trần Thứ, tham lam hút lấy sự đau khổ của một con người, mỗi mảnh vảy đều tràn trề sung sướиɠ.
【Ngon tuyệt......】
Rắn đen cảm thán đầy thích thú.
Trần Thứ thở phì phò, mắt nhìn chăm chăm xuống đất, nơi đó có bóng của một con rắn đen: “Ý của mi là gì?”
【Thù hằn, đau khổ.】
【Thứ này đầy rẫy trên thân thể nhà ngươi.】
Rắn đen thè lưỡi, dẫn dụ từng bước…
【Nhưng nó chưa phải là thứ thơm ngon nhất trên đời, vẫn thua xa vị đau đớn của một người bị người mình thương vứt bỏ.】
Không hiểu sao Trần Thứ lại nghĩ tới chính mình, tiếng hít thở của cậu dần ổn định, cậu nhếch môi, tự giễu hỏi lại hai chữ: “Thế à......”
【Tất nhiên.】
【Kiếp trước là nhà ngươi, nhưng mà… kiếp này biết đâu lại là hắn.】
Rắn đen cười khẽ thốt ra một câu nhẹ tênh, sau đó từ từ biến mất trong không khí, sự im ắng trở về, hệt như chưa từng có ai xuất hiện ở nơi này.
Trần Thứ nghe vậy thì ngơ ngác mất một lúc, nhưng chưa kịp phân tích ý nghĩa của câu nói này, phía sau lưng đã vang lên một tiếng BỊCH nặng trịch, giống như có ai vừa bị té xuống giường.
Trang Nhất Hàn tỉnh rồi.