Mộ Tây Tây vừa rót trà vừa dùng giọng điệu nũng nịu nói: “Bà nội, bà nhìn con bé Nam Nam này xem, thật là xinh đẹp quá chừng! Làm Tây Tây cũng phải ghen tỵ.”
“Cái đứa nhỏ này, trong lòng bà nội, các cháu đều xinh đẹp cả.” Bà cụ Lăng nhẹ nhàng gõ nhẹ vào chóp mũi của Mộ Tây Tây, ánh mắt đầy vẻ yêu thương.
Dịch Nam lặng lẽ uống ly nước trong tay, không nói lời nào.
Mộ Tây Tây - nhân vật nữ ba trong cuốn tiểu thuyết này, đồng thời là hồng nhan tri kỷ của Lăng Thư Hàm. Nhưng khác với nguyên chủ, cô ta thông minh hơn nhiều, có thể nói là “nữ hoàng” trong giới tiểu tam.
Cô ta là con gái của nhân viên thông tin từng phục vụ cho ông cụ Lăng. Cha cô ta cùng hy sinh trên chiến trường với ông cụ Lăng khi còn rất trẻ, từ đó Mộ Tây Tây liền cùng mẹ mình sống nương tựa vào nhau. Mấy năm trước, mẹ cô ta cũng đã qua đời, sau đó thì bà cụ Lăng quyết định nhận nuôi Mộ Tây Tây, cô ta cũng trở thành người được cả gia đình họ Lăng yêu quý.
Mộ Tây Tây biết rõ nhà họ Lăng sẽ không bao giờ để cô ta kết hôn với Lăng Thư Hàm, thế nên cô ta luôn tìm cách giữ chặt Lăng Thư Hàm, không cho gã chân chính có được mình.
Mãi đến khi bà cụ Lăng định đính hôn cho cô ta với một sĩ quan, Mộ Tây Tây mới cho Lăng Thư Hàm được hưởng một chút "ngon ngọt." Dưới sự giúp đỡ của Lăng Thư Hàm, chồng cô ta nhanh chóng được thăng vài bậc.
Sau khi Hạ Vân Đình khôi phục lại thân phận, được thăng lên hàm giáo quân, Mộ Tây Tây lập tức chuyển hướng, tiết lộ mối quan hệ vụиɠ ŧяộʍ giữa Lăng Thư Hàm và nguyên chủ cho Hạ Vân Đình. Để bày tỏ lòng cảm kích, Hạ Vân Đình đã thăng chức cho chồng cô ta, để hắn làm cấp phó của mình, khiến cô ta hưởng lợi đủ đường.
Mộ Tây Tây quả là một nhân vật lợi hại, vì vậy, cô cần phải ứng phó thật cẩn thận mới được.
Mộ Tây Tây nắm tay Dịch Nam, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Nam Nam, em đã có người yêu ở quê nhà chưa vậy? Nếu chưa thì chị có thể giới thiệu vài người bạn học của chị cho em. Họ đều là con cháu quân khu, điều kiện rất tốt.”
Quê nhà của Mộ Tây Tây cách thôn Hữu Duyên không xa, thế nên cô ta đã cố ý nhờ người quen dò hỏi. Nghe nói Dịch Nam là người hiếu thắng, ưa hư vinh, thường xuyên nói dối, hơn nữa cũng đã có hôn ước. Vì thế, cô ta mới bày kế đưa ra lời giới thiệu hấp dẫn để dụ Dịch Nam nói dối, sau đó tìm cơ hội mà vạch trần nó.
Nguyên chủ, sau khi nghe Mộ Tây Tây nói thì hai mắt sáng rực, mong ngóng đối phương lập tức giới thiệu cho mình một người đàn ông "chất lượng cao". Cô ấy phủ nhận chuyện mình đã có hôn ước, nhưng lại bị Hạ Vân Đình vạch trần ngay tại trận, khiến bà cụ Lăng rất không hài lòng với nguyên chủ.
Dịch Nam dùng tay bấu mạnh vào đùi mình, cơn đau khiến mắt cô đỏ bừng, nước mắt lã chã rơi: “Em đã đính hôn rồi, nhưng tôi muốn hủy hôn ước đó đi.”
Bà cụ Lăng cau mày hỏi: “Tại sao lại như vậy?”
Trên mặt Dịch Nam rưng rưng nước mắt, trông đáng thương vô cùng: “Người đó tên là Lý Thành, là do gia đình sắp xếp cho cháu. Trước khi đi, cháu có đến chào tạm biệt anh ta, cũng nói với anh ta là cháu sẽ ở đây chờ anh ta, chỉ cần cả hai cùng cố gắng, rồi chúng cháu cũng sẽ có thể có một cuộc sống tốt đẹp ở thủ đô thôi. Không ngờ anh ta lại nghĩ cháu lừa mình, cho rằng cháu đến đây là để tìm đàn ông, rồi bắt đầu mắng chửi cháu thậm tệ, thậm chí còn định đánh cháu...”