Thập Niên 80: Mỹ Nhân Trà Xanh Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác

Chương 4

Dịch Nam lau miệng, đôi mắt hạnh nhạt màu hung hăng trừng mắt về phía người đàn ông trước mặt.

Hạ Vân Đình khẽ nhếch môi cười lạnh: “Sao? Không diễn nữa à?”

Diễn cái đầu nhà anh!

Dịch Nam hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc. Dù sao sau này, cô và Hạ Vân Đình cũng chẳng còn dây dưa gì với nhau nữa, không đáng để đôi co.

Cửa ngôi nhà lầu nhỏ ở đằng sau bất ngờ mở ra, bảo mẫu của nhà họ Lăng - má Lý, xuất hiện. Thấy hai người trước cửa, dì ấy tươi cười chào đón:

“Là đồng chí Hạ và Nam Nam phải không? Mau vào đi.”

Má Lý kéo tay Dịch Nam, dẫn cô đi vào nhà:

“Bà Lăng ơi, bà xem, cô bé này xinh đẹp thật đấy! Bà đúng là có phúc quá trời.”

Bà cụ Lăng buông tờ báo trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Nam vừa bước vào nhà.

Tóc cô được buộc thành một cái đuôi ngựa cao cao, mặc một chiếc áo sơ mi nhạt màu đã hơi bị bạc màu, bên dưới là chiếc quần công sở màu sẫm. Tuy cách ăn mặc có phần quê mùa nhưng nhờ khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ kia, cô vẫn khiến người khác không thể rời mắt.

“Bà nội Lăng, chào bà, cháu là Dịch Nam. Lần này làm phiền bà rồi ạ!”

Dịch Nam lễ phép cúi người chào bà cụ Lăng, trên môi nở nụ cười ngoan ngoãn, hai lúm đồng tiền sâu hoắm làm người ta nhìn mà ưa thích.

Năm đó, bà cụ Lăng cũng từng đồng hành cùng chồng mình trên chiến trường, giữ chức hậu cần trong quân cách mạng. Dù tuổi đã cao, đôi mắt bà cụ vẫn ánh lên sự sắc sảo, trên người bà cụ mặc một bộ quân phục chỉnh tề, khiến cả người bà cụ toát lên vẻ oai nghiêm. Nhưng khi nhìn thấy cô gái nhỏ kiều diễm trước mặt, trái tim bà cụ như tan chảy, trên mặt cũng nở nụ cười hiền từ: “Đứa bé ngoan, đến là tốt rồi!”

Bên cạnh bà cụ Lăng là một cô gái diện váy dài màu trắng, khuôn mặt thanh tú. Cô ta bước tới, nắm tay Dịch Nam rồi kéo cô ngồi xuống sofa: “Nam Nam, chị là Mộ Tây Tây, lớn hơn em hai tuổi. Em cứ gọi chị là chị Tây Tây ha!”

Dịch Nam cong đôi: “Chị Tây Tây.”

Hạ Vân Đình đặt túi hành lý ở trước cửa tủ, ánh mắt lướt qua một Dịch Nam với dáng vẻ hoàn toàn khác hẳn với lúc vừa rồi. Anh khẽ nhướng mày, sự khinh thường lộ rõ trong ánh mắt.

Bà cụ Lăng vui vẻ gọi: “Tiểu Hạ, vất vả cho cháu quá. Mau lại đây uống chén trà đã! Quốc Phong vừa gọi điện dặn bà nhất định phải giữ cháu lại chờ cùng ăn bữa cơm, muốn về nhà rồi đích thân cảm ơn cháu mới được.”

Hạ Vân Đình chẳng muốn nhìn cái cô gái giả dối này thêm một giây nào nữa, nhưng anh lại không tiện từ chối lời mới của bà cụ Lăng. Anh gật đầu đáp lại rồi bước đến ngồi xuống sofa.

Người đàn ông trước mắt cao lớn vạm vỡ, đường nét gương mặt sắc sảo, đôi mắt sâu thẳm tựa hắc ngọc, sống mũi cao thẳng, thần thái cực kỳ lạnh lùng.

Mộ Tây Tây bất giác đỏ mặt. Đây là lần đầu tiên cô ta gặp một người đàn ông còn tuấn tú hơn cả Lăng Thư Hàm ở trong khu nhà này đấy. Cô ta không kìm được mà lên tiếng hỏi: “Đồng chí, anh công tác ở đâu trong quân khu vậy? Trước giờ tôi chưa từng gặp anh thì phải.”

Hạ Vân Đình bình thản trả lời: “Tôi chỉ là một sĩ quan, cô chưa gặp qua cũng không có gì lạ.”

Trong mắt Mộ Tây Tây ánh lên chút thất vọng: “À, thì ra là vậy.”

Dịch Nam tranh thủ lướt mắt quan sát xung quanh. Đây là một căn nhà lầu nhỏ hai tầng, toàn bộ sàn nhà được lát bằng gỗ đặc màu nâu đỏ bóng loáng. Chân dung của Chủ tịch được l*иg trong một khung ảnh tinh xảo, treo ở cao cao bên trên tủ âm tường, những món đồ nội thất khắc hoa cùng những món đồ điện tử hiện đại như tivi, micro, điện thoại đều có đủ. Cô thầm cảm thán, ở cái niên đại này thì đây quả là một gia đình giàu có.