“May mà đồng chí Hạ kịp thời xuất hiện ngăn anh ta lại nên cháu mới được bình an vô sự thế này.”
Bà cụ Lăng nghe xong thì rất tức giận. Bà cụ từng làm chủ nhiệm Hội phụ nữ, thế nên không thể chịu nổi chuyện phụ nữ bị xúc phạm: “Cái gì? Hắn dám ra tay với cháu sao?”
Mộ Tây Tây thoáng cau mày nghi hoặc, nhìn về phía Hạ Vân Đình: “Đồng chí Hạ, chuyện này là thật à?”
Ánh mắt Hạ Vân Đình lúc này lạnh lẽo đến cực độ, tỏa ra khí lạnh khiến Dịch Nam phải rụt cổ lại.
Cô chắc chắn rằng những gì mình nói đều là sự thật, cũng tin tưởng rằng Hạ Vân Đình sẽ không nói thêm điều gì. Dù sao thì anh cũng đã ghét cô đến mức này rồi, có ghét thêm chút nữa cũng chẳng sao.
Hạ Vân Đình không ngờ câu chuyện từ miệng cô gái này lại bị thay đổi hoàn toàn, như thể sự thật đã bị bóp méo thành một thứ khác hẳn. Anh không rõ những gì xảy ra giữa cô và Lý Thành khi hai người họ ở riêng với nhau, nhưng những chuyện mà anh chứng kiến thì quả thật là cô đều nói đúng cả.
Ngón tay anh siết chặt, sau đó chậm rãi gật đầu xác nhận.
Má Lý đau lòng lau nước mắt trên gương mặt Dịch Nam, thở dài: “Người như vậy thì làm sao có thể gả được! Hủy hôn là đúng rồi.”
Dịch Nam lo lắng mà nói: “Nhưng mà cha của Lý Thành là trưởng thôn, mối hôn sự này e là không dễ hủy bỏ.”
Ánh mắt bà cụ Lăng sắc bén hẳn lên, bà cụ dứt khoát tuyên bố: “Chuyện này cứ để nhà họ Lăng chúng ta ra mặt, nhất định phải hủy bỏ mối hôn sự này.”
Nghe thấy lời này, Mộ Tây Tây siết chặt chén trà trong tay. Cô ta vốn nghĩ rằng hôm nay chắc chắn sẽ khiến Dịch Nam lộ nguyên hình. Không ngờ kế hoạch lại hoàn toàn phản tác dụng - Không những Dịch Nam không rơi vào bẫy, mà bà cụ Lăng còn sẵn lòng đứng ra giúp cô hủy hôn.
*
Dịch Nam cảm kích nhìn bà cụ Lăng: “Cảm ơn bà ạ!”
Ánh mắt bà cụ Lăng nhìn Dịch Nam lại càng thêm hiền từ, rồi bà cụ liếc qua bộ quần áo cũ kỹ trên người cô, sau đó nhẹ nhàng vỗ tay Mộ Tây Tây, dặn dò: “Tây Tây, con dẫn Nam Nam lên lầu, chọn cho em nó một bộ quần áo của cháu mà thay đi.”
Mộ Tây Tây nhoẻn miệng cười, gật đầu đồng ý. Cô ta nắm tay Dịch Nam, đưa cô lên phòng mình trên tầng hai.
Đến nơi, Mộ Tây Tây mở tủ quần áo, lấy ra mấy bộ trang phục đặt lên giường: “Nam Nam, mấy bộ này đều là đồ mới cả, chị chưa mặc lần nào, em cứ thoải mái chọn đi nhé.”
Dịch Nam nhìn những bộ quần áo trải trên giường – nào là váy bó sát người lại còn trễ vai, quần yếm bó sát, váy ôm quá mông... Tất cả đều là phong cách táo bạo, quyến rũ.
Trong tiểu thuyết, khi nguyên chủ nhìn thấy những bộ quần áo này, đã hai mắt sáng rỡ mà lập tức mặc thử, sau đó gây ra một phen sóng gió không nhỏ.
Dịch Nam giả vờ trầm trồ, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ nhìn Mộ Tây Tây:
“Mấy bộ này đẹp quá! Trước giờ em chưa từng thấy kiểu dáng như thế này bao giờ cả.”
Mộ Tây Tây kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu: “Đây đều là mốt thời thượng nhất bây giờ đấy, đều là anh Thư Hàm nhờ người mang từ nước ngoài về cho chị cơ mà.”
Dịch Nam chọn lấy chiếc váy trễ vai, đôi mắt hạnh to tròn đầy chờ mong mà hỏi nhỏ: “Chị Tây Tây, chị có thể mặc thử để em xem được không?”
Mộ Tây Tây thầm nghĩ con bé quê mùa này chắc chưa từng thấy loại váy kiểu này bao giờ, sợ là làm sao để mặc vào còn chẳng biết ấy chứ. Nghĩ vậy, cô ta đồng ý, cầm chiếc váy rồi quay lưng lại phía cô để thay đồ.