Đêm Xuân Tình Cờ Của Quận Chúa Và Thái Hậu

Chương 2

Diêu gia vốn là hậu nhân của Khai quốc đại tướng quân Đại Lương vương triều, nắm giữ binh quyền trọng yếu, được các đời Hoàng đế hết mực tín nhiệm, đến mức ngay cả Trường Bình vương cũng phải nể mặt vài phần. Nay gã công tử này tìm đến phủ, Trường Bình vương làm sao có thể thờ ơ?

Ngay tại chỗ, ông sai người gọi Giang Uyên từ Tây sương phòng ra, trước mặt Diêu Tinh Vân, lệnh cho gia nhân dùng gậy phạt nàng một trận, rồi bắt nàng quỳ xuống xin lỗi.

Ban đầu, Giang Uyên không chịu khuất phục. Nàng chỉ quỳ trời, quỳ đất, quỳ Hoàng đế, quỳ mẫu thân, chứ chưa từng quỳ bất kỳ kẻ nào khác.

Kết quả, gia nhân dùng gậy đánh mạnh vào khớp gối nàng. Giang Uyên bất đắc dĩ phải quỳ một gối, tay chống xuống đất.

Gã Diêu công tử thì cười đắc ý không thôi, mặt đầy vẻ thỏa mãn. Còn nàng, chịu đựng nỗi đau buốt thấu từ đầu gối đến lưng, đành ngửa mắt lên trời, đảo một vòng đầy khinh bỉ, chỉ tự nhủ rằng "Nữ nhi tốt không nên chịu thiệt trước mắt.”

Lời xin lỗi cũng đã nói, đầu cũng đã cúi, nhưng Trường Bình vương lại ngay trước mặt Diêu công tử mà phạt nàng thêm ba ngày cấm túc.

Trong ba ngày đó, Giang Uyên nằm bò trên giường dưỡng thương, giữa chừng Trường Bình vương có ghé qua, nhưng cũng chẳng phải để thăm, mà là để nhắn nhủ nàng...

Nếu sau này còn dám đắc tội với Diêu công tử, ông sẽ phế bỏ cả tay chân, biến nàng thành nhân trư.

Giang Uyên nghiến răng, cố gắng xuống khỏi giường, đầu cúi thấp, hai tay chắp lại thành quyền: “Con gái biết sai rồi.”

Tối nay, tuy là đêm cuối cùng của án cấm túc, nhưng cái tịch mịch thâm đêm thật khó bề chịu đựng.

Thương thế đã gần lành, Giang Uyên liền trèo tường ra ngoài dạo chơi, tìm chút thú vui tiêu khiển để khuây khỏa.

Nói đến chốn kinh thành mà tìm nơi giải khuây, nào có thiếu chỗ, ăn uống, ca hát, vui chơi đủ cả. Nhưng chốn mà Giang Uyên thích nhất, vẫn là thanh lâu.

Đó quả thực là bảo địa của nàng.

Giang Uyên vừa nghĩ tới những tiểu nương tử ngày đêm tưởng nhớ mình, giữ mình vì nàng, lòng bỗng rộn ràng, bước chân cũng vội vã hơn. Trước tiên, nàng hướng về nơi mà nàng yêu thích nhất, Tinh Nguyệt Lâu.

“Tiểu nương tử à, ta đến đây!”

Tục ngữ có câu, một ngày không gặp như cách ba thu. Nào ngờ, chỉ mới ba ngày không tới, Tinh Nguyệt Lâu đã đổi thay cục diện.

“Cái gì? Tiểu Thanh nương tử của ta bỏ trốn theo người khác rồi ư?”

Nàng ấy là người mà Giang Uyên yêu mến nhất trong Tinh Nguyệt Lâu. Sao có thể đi theo người khác chứ?

Lan di nương cầm chiếc khăn lụa phất phơ, nhẹ nhàng đặt lên khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của Giang Uyên, mỉm cười mà rằng: “Cô nương à, ngài ba hôm nay không tới, mà Tiểu Thanh nương tử vốn sống nhờ chén cơm hầu hạ người. Ngài không đến, nàng ấy há có thể vì ngài mà thủ thân như ngọc? Hôm sau đã cùng một công tử đi rồi.”

Giang Uyên chỉ cười nhạt hai tiếng, xoay người, thở dài một hơi, chống tay lên cột bày ra bộ dạng thất vọng.

Tiểu Thanh nương tử tuy dung mạo không phải tuyệt sắc, nhưng khúc tỳ bà nàng gảy lại chạm sâu vào lòng Giang Uyên. Ai mà ngờ được, khúc nhạc lần trước hóa ra lại là khúc cuối, thực sự khiến người đau lòng.

Lan di nương dù lăn lộn thanh lâu mấy chục năm, nhưng kiểu tiểu bạch kiểm tuấn tú như Giang Uyên thì cũng hiếm thấy.

Bà ta chủ động tiến tới bên cạnh Giang Uyên, bàn tay mập mạp như hành tây nhẹ lướt từ bờ vai nàng xuống: “Cô nương à, Tiểu Thanh nương tử kia ngài không gặp được nữa rồi. Hay là… tối nay để ta hầu ngài? Tuy tuổi tác ta đã xế chiều, nhưng phương diện ấy thì vẫn còn...”

“Ấy... Lan di, Lan di!”

Giang Uyên liền đứng thẳng người, xoay mình, nắm lấy tay bà, khẽ vuốt ve đôi bàn tay trông tạm coi được của bà, mỉm cười nói: “Lan di à, tuy rằng bà đã hơn bốn mươi, lớn hơn ta đến hai mươi mấy tuổi, có thể làm mẹ ta rồi. Nhưng mỗi lần ta gặp bà, ta vẫn thấy bà phong tư lộng lẫy, dáng vẻ kiều diễm, tựa như thiếu nữ đôi mươi vậy. Chỉ là, ta chỉ là một cô nương nghèo, trong túi chỉ có vài đồng bạc vụn, cũng chỉ đủ để nghe Tiểu Thanh nương tử gảy khúc tỳ bà mà thôi, làm sao mà đủ để cung phụng bà đây?”

“Ta đâu có...”

“Lan tỷ.” Giang Uyên vội ngắt lời, chỉ tay xuống đám khách dưới lầu mà rằng: “Bà xem hôm nay khách đông thế kia, biết bao nhiêu bạc đang chờ bà thu. Đợi khi nào ta rảnh, nếu bà cần người, ta đứng ngoài cửa giúp bà gọi khách, được không?”

“Thế cũng được.”

Cô nhóc này đúng là miệng lưỡi sắc bén, lại có khuôn mặt tuấn tú như thế. Nếu là Omega, chắc chắn sẽ trở thành hoa khôi của Tinh Nguyệt Lâu.

Chỉ tiếc rằng...

Rời khỏi Tinh Nguyệt Lâu, Giang Uyên dùng chiếc quạt mực gõ nhẹ lên đầu mình. Khi đi xa một đoạn, nàng quay đầu nhìn lại tấm biển Tinh Nguyệt Lâu, rồi ngửa mặt thở dài: “Haizz, xem ra phải tìm thú vui ở nơi khác rồi.”

Bình thường, nếu đã tìm được thú vui ở đây, Giang Uyên tuyệt đối không đến nơi khác, cũng chẳng vì lý do gì đặc biệt, chỉ đơn giản là hơi xa.

Chốn kia cách phủ Trường Bình vương tới sáu con phố, đi đi lại lại thực sự phiền phức.

Huống hồ sáng mai, nàng còn phải theo cha lên triều. Nhưng đêm dài đằng đẵng thế này, thực không thể chịu nổi.