Vì để tiết kiệm thời gian, Giang Uyên rẽ vào một con hẻm nhỏ tối tăm không thấy nổi năm ngón tay. Hẻm chật hẹp, chỉ đủ cho ba người đi song song, lại bốc lên mùi hôi thối nồng nặc của đồ thối rữa.
Ngửi thấy mùi, nàng không khỏi buồn nôn. Nhưng bịt mũi cũng chẳng tránh được, nàng đành nhịn thở mà chạy thẳng về phía trước. Đến khi thoát khỏi hẻm, Giang Uyên mới thả lỏng tay, cúi người chống gối, thở dốc từng hơi lớn.
Cái mùi ấy, thực sự khiến người ta buốt óc. Sao lại chẳng ai thu dọn cho xong?
Hồi sức được đôi chút, Giang Uyên liền đứng thẳng người, định rời đi. Nhưng chưa kịp bước chân, bỗng đâu một tiếng “Ưʍ... a...” vang lên.
Như có tiếng nổ lớn trong đầu, Giang Uyên lập tức khựng lại.
Đầu óc nàng bỗng chốc trống rỗng.
Nói gì thì nói, những thanh âm khác nàng nghe không rõ, nhưng loại âm thanh này nàng lại không thể nào nhầm lẫn được. Đó chính là tiếng rêи ɾỉ của nữ tử trên giường. Nghe âm sắc mảnh mai ấy, tựa như dòng suối xuân ngày tuyết tan, róc rách chảy, thấm đẫm lòng người.
Giang Uyên ngây ra một lúc, ánh mắt bất giác hướng về phía chiếc xe ngựa đậu gần đó. Ánh đèn trong xe rọi qua khe cửa, phản chiếu lên viên lưu ly khẽ đung đưa.
Có lẽ nào, là đôi uyên ương nào đó trong kinh thành bất chấp luân thường đạo lý, lén lút ở đây vụиɠ ŧяộʍ chăng? Dù biết đó là chuyện phạm lễ giáo, trái đạo đức, nhưng Giang Uyên lại không khỏi thấy ghen tỵ.
Dẫu sao, tiểu Thanh nương tử của nàng... giờ này, hẳn cũng đang trên giường...
Dưới ánh trăng tĩnh lặng, một tiếng thở dài khẽ vang lên trong không gian u tịch.
Giang Uyên lảo đảo xoay người rời đi, lòng ngổn ngang những suy nghĩ không dám tỏ bày.
“Ưʍ...”
Tiếng người phụ nữ vang lên lần nữa, âm thanh dịu dàng tựa như khúc nhạc du dương, len lỏi trong màn đêm. Nếu lắng nghe kỹ, dường như chỉ có một giọng nói duy nhất, không giống như âm thanh từ một cuộc hẹn vụиɠ ŧяộʍ.
Nếu quả thật là như vậy, thì với ánh trăng đẹp đẽ này, đêm sâu tịch mịch thế này, để một mỹ nhân đơn độc trong xe ngựa chẳng phải là phung phí cảnh sắc tuyệt trần hay sao?
Giang Uyên thu lại vẻ ảm đạm, nhét chiếc quạt xếp vào thắt lưng, tiến đến bên xe ngựa. Nàng nhẹ nhàng vén rèm, trong khoảnh khắc lạc hồn, một mỹ nhân với dung nhan tuyệt thế, quần áo xộc xệch, chậm rãi hiện ra trước mắt.
Mỹ nhân nằm nghiêng trên chiếc xe ngựa, dưới thân trải một tấm thảm gấm mỏng. Mái tóc đen tuyền như mực xõa xuống vai, tựa như một bức tranh thủy mặc. Làn da trắng như tuyết, mềm mại như tơ, lộ ra nơi cổ áo. Đôi mắt nàng, trong ánh nhìn động tình, lóe lên ánh sáng rực rỡ như sao trời.
Ánh mắt Giang Uyên khẽ lay động, như bị sấm đánh giữa trời quang, bất giác siết chặt lấy chiếc rèm xe.
“Thật đẹp...” Nàng khẽ thốt lên: “Giống như tiên nữ hạ phàm.”
Say mê trước nhan sắc của mỹ nhân, Giang Uyên chẳng thể kìm nén bản thân mà leo lên xe ngựa. Hai tay nàng chống lấy mép xe, từ từ nhích lại gần.
Mỹ nhân nhận ra sự hiện diện của nàng. Vì nằm nghiêng, ánh mắt khẽ liếc sang bên trái, sắc lạnh như dao có thể đoạt mạng người.
Thế nhưng Giang Uyên chỉ chăm chăm ngắm nhìn vẻ đẹp của mỹ nhân, hoàn toàn không nhận ra sát ý ẩn chứa trong ánh mắt nàng. Khi lại gần, ánh sáng từ chiếc đèn lưu ly phản chiếu dung nhan mỹ lệ ấy, nét mặt tinh tế tựa như điêu khắc, đôi mày cong động lòng người, giữa trán là một đóa mai hoa đỏ thắm như đang nở rộ giữa đông lạnh giá.
Giang Uyên ngẩn ngơ nhìn, thần trí mê loạn. Dẫu từng phiêu bạt ở kỹ viện, tiếp xúc vô số mỹ nhân, nàng cũng chưa từng thấy ai đẹp đến mức này. Trong phút chốc, hồn phách nàng như bị dẫn dắt bởi quỷ thần.
Nàng quỳ xuống bên cạnh mỹ nhân, bàn tay lớn phủ lên bờ vai trần mềm mại, nhẹ nhàng đặt mỹ nhân nằm ngay ngắn.
Nhìn chính diện, mỹ nhân lại càng đẹp đến kinh tâm động phách.
Đôi mắt long lanh ánh nước, đôi gò má ửng đỏ, tựa như chỉ cần một cái ôm sẽ bật khóc trong vòng tay người khác.
“Đẹp thế này, chẳng lẽ lại để một mình nàng tận hưởng? Ta đến bầu bạn với nàng, được không?”
Giang Uyên thấp giọng lẩm bẩm, dường như nói với chính mình. Nàng không lo lắng mỹ nhân sẽ đột nhiên ra tay sát hại, chỉ cúi người, ghé môi hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.
Nụ hôn ban đầu dịu dàng, rồi dần trở nên mãnh liệt hơn. Đôi môi nàng cắn nhẹ lên môi mỹ nhân, một dòng điện xẹt qua khiến toàn thân Giang Uyên run rẩy.
Mỹ nhân như một loại độc dược, càng thưởng thức càng không thể buông tay.
Nàng giữ chặt lấy cổ tay mỹ nhân, áp nàng xuống thảm gấm, đầu cúi thấp hôn mãi không ngừng. Lưỡi nàng khẽ lướt qua cánh môi mềm mại, chạm vào răng ngọc, xâm nhập vào sâu hơn, hòa quyện cùng hơi thở ngọt ngào như mật.
Giang Uyên siết chặt mỹ nhân trong vòng tay, ép nàng nằm dưới thân. Những nụ hôn dày đặc rơi xuống phía sau vành tai mịn màng, mỗi nơi đi qua đều khiến mỹ nhân khẽ run rẩy.