Chú Ơi, Số Chú Thiếu Em

Chương 3

Tên nhóc đó càng ngày càng to gan, dám giới thiệu phụ nữ cho anh, mà lại còn là… một cô bé.

“Chú ơi, thực ra cháu không định vào trong, chỉ định đứng ngoài cửa làm chú vui thôi, nhưng mà có chút chuyện bất ngờ xảy ra, cháu có thể vào—”

Từ “được không” còn chưa kịp nói hết, cánh cửa đã rầm một tiếng đóng sầm lại trước mắt cô.

Tô Khả Khả nhìn chằm chằm vào tấm bảng vàng khắc dòng chữ "Phòng thượng lưu cao cấp" trên cánh cửa, ngây ra hai giây rồi chớp mắt.

May mà cô đứng xa, không thì cái mũi chắc chắn đã bị cánh cửa đập cho sưng tấy.

Thật là một chú nhỏ hung dữ.

Cô lại tiếp tục gõ cửa.

Thực ra, cô cũng không muốn quấy rầy người ta, nhưng nhiệm vụ của cô lại nằm ngay trong căn phòng này.

Bên trong, gương mặt Tần Mặc Thâm tối sầm, anh nhấc điện thoại gọi cho Tần Tuấn Trì.

Màn hình hiển thị "Đang bận".

Tên nhóc chết tiệt.

Cộc, cộc, cộc.

Bên ngoài, “món quà bất ngờ” vẫn không biết sống chết mà gõ cửa tiếp.

Cách cô gõ cửa đều đều, không nhanh không chậm, không gây ồn ào.

Tần Mặc Thâm bất giác xoa trán.

Chỉ cần một cú điện thoại, cô gái nhỏ này sẽ bị ném khỏi câu lạc bộ, thậm chí trước khi bị ném đi, chắc chắn sẽ bị dần một trận ra trò.

Nhưng nghĩ đến việc cô còn nhỏ, anh quyết định tạm “nhân từ” lần này.

Anh mở cửa.

Cửa vừa bật ra, Tô Khả Khả đang chuẩn bị gõ thêm thì không kịp dừng tay, hai ngón tay cong nhẹ gõ vào khoảng không, rồi vô tình… đáp thẳng lên ngực trần của người đàn ông.

Tô Khả Khả giật mình, tay run một cái, trượt nhẹ một đường trên cơ ngực săn chắc ấy.

… Cô không hề cố ý.

Người đàn ông khẽ rùng mình, gương mặt lập tức đen như đáy nồi.

Nhìn thấy biểu cảm của anh, Tô Khả Khả cảm thấy không ổn, cô nhanh như cá chạch, lách người định chui vào phòng. Nhưng chưa kịp bước hẳn vào, anh đã túm lấy cổ áo cô, nhấc bổng lên, xoay người một vòng rồi chuyển sang nắm lấy cổ áo sau lưng.

Y như cách người ta xách một chú gà con.

Tô Khả Khả không phản kháng, cô chỉ ngước đôi mắt to tròn đen láy nhìn anh.

Đôi mắt trong veo long lanh, như mặt hồ phản chiếu ánh sao dưới bầu trời đêm.

Không cần cô nói lời nào, Tần Mặc Thâm cũng cảm thấy mình như đang bắt nạt cô.

… Quỷ tha ma bắt.

Có lẽ vì "chú gà con" này quá ngoan ngoãn, lần đầu tiên trong đời Tần tứ gia - người chẳng biết thương hoa tiếc ngọc - không vứt người đi cũng không quăng mạnh.

Anh đặt cô xuống.

Trên nền đất ngoài cửa.

“Năm phút, cút.” Tần Mặc Thâm lạnh lùng ra lệnh.

Tô Khả Khả ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng mềm mại van nài:

“Chú ơi, chú cho cháu vào đi, cháu đảm bảo xong việc trong vòng mười phút, được không ạ?”

Dù bên thuê không yêu cầu, nhưng sư phụ chỉ cho cô ba ngày. Đây đã là ngày thứ hai rồi.

Tô Khả Khả phải chạy suốt một ngày từ thị trấn Đào Hoa đến đây, chỉ kịp ăn một mẩu bánh mì dọc đường.

Cô không biết câu nói của mình lại chọc giận người đàn ông trước mặt. Gương mặt vốn đã lạnh lùng nay càng thêm u ám.

“Hiện tại đã hết nửa phút, cô còn bốn phút rưỡi.”

Thấy anh lại định đóng cửa, Tô Khả Khả nhanh như chớp nhào tới bám vào mép cửa. Tay chân cô dính chặt vào cửa, tạo thành một thể thống nhất, giọng nũng nịu: