Chú Ơi, Số Chú Thiếu Em

Chương 2

Wow, hôm nay vận may đúng là đứng về phía cô, cô ấy ở đây thật rồi!

“Đấy, chính là vị khách trong phòng này. Nếu cô có thể… hê hê, ở lại đây qua đêm thành công, thì từ giờ cuộc đời cô sẽ khác! Cố gắng lên nhé, tôi đi trước đây!”

Tần Tuấn Trì đẩy cô đến trước cửa, rồi như một làn khói biến mất tăm.

Tô Khả Khả đứng yên trước cửa, lấy ra hai lá bùa dán lên hai bên cửa. Sau đó, cô nhanh tay dùng ngón trỏ vẽ một hình ký tự lạ lên cửa, mọi thao tác được thực hiện liền mạch không chút do dự.

Làm xong đâu đó, cô gõ cửa.

Cô đứng bên ngoài đợi rất lâu.

Cuối cùng, cánh cửa cũng mở ra.

Trước mắt cô hiện lên một người đàn ông cao lớn, điển trai khiến cô không khỏi nín thở.

Người đàn ông để trần phần trên, cơ bắp rắn chắc, làn da màu đồng khỏe khoắn được điểm xuyết bởi những giọt nước đang chảy xuống. Nước len qua những đường nét rõ ràng của tám múi cơ bụng, trượt thẳng xuống dưới và biến mất sau chiếc khăn tắm được buộc hờ nơi thắt lưng, tạo nên một không khí mơ hồ đầy mê hoặc.

Chiếc khăn tắm buộc hờ hững, để lộ hai đường nhân ngư quyến rũ hai bên hông.

Đôi chân dài, thẳng tắp bên dưới.

Anh ta cao lắm, ít nhất cũng phải hơn mét chín.

Gương mặt đẹp đến mức khiến người khác khó lòng rời mắt: lông mày kiếm sắc nét, đôi mắt chim ưng sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng gợi cảm, ánh nhìn sâu lắng đầy cuốn hút. Đứng gần thế này, Tô Khả Khả thậm chí còn thấy được chút ánh sáng phản chiếu trên sống mũi cao ấy.

Tuổi tác nhìn qua chưa đến ba mươi, trông như một "chú" trẻ trung phong độ.

Chỉ là, lúc này, vẻ mặt của "chú" không mấy thân thiện khi nhìn cô. Đôi mày kiếm sắc nhọn nhíu chặt, ánh mắt chim ưng lạnh lẽo như có thể xuyên thấu lòng người, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng lạnh lùng.

Hiển nhiên, anh ta vừa tắm dở thì phải ra mở cửa. Mái tóc ngắn được lau sơ qua, rối bời nhưng vẫn toát lên nét nam tính. Đầu tóc còn ướt, từng giọt nước tí tách rơi xuống.

“Cô chính là món quà bất ngờ mà Tần Tuấn Trì nói đến?” Anh ta cất tiếng, mày kiếm nhíu lại, giọng trầm khàn pha lẫn chút giận dữ.

Tô Khả Khả không hề sợ dáng vẻ nghiêm nghị của anh, ngược lại còn lễ phép giải thích:

“Chào chú, Tần thiếu gia đã giúp cháu một việc, nên cháu cũng nhận lời giúp lại anh ấy một việc, đến đây để… làm chú vui.”

Nghe hai chữ “làm vui,” đôi mày kiếm vốn đã nhíu của Tần Mặc Thâm lập tức cau chặt hơn, khóe mắt thoáng hiện một tia lạnh lẽo.

Ánh mắt anh lướt qua người con gái trước mặt, đúng hơn là một cô bé.

Áo thun màu hồng nhạt in hình chú thỏ trắng, váy ngắn trắng ngang gối ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, chân mang đôi giày thể thao trắng. Nhưng chẳng biết cô đã đi chơi ở đâu mà cả mũi giày và đế giày đều lấm đầy bùn đất.

Tóc búi cao kiểu củ tỏi, gương mặt non nớt vẫn phảng phất chút bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, đen láy như chứa cả bầu trời sao, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi mềm mại tựa thạch trái cây.

Tô Khả Khả đứng thẳng trước cửa, thấy anh nhìn mình chăm chú thì khẽ nở nụ cười. Hai lúm đồng tiền đáng yêu lập tức hiện ra trên gò má, trong sáng tựa một tờ giấy trắng, mềm mại như một chú thỏ con.

Ánh mắt Tần Mặc Thâm khẽ nheo lại.