“Chú đẹp trai ơi, cháu xin chú đấy. Cháu chỉ còn một ngày nữa thôi, chú hãy giúp cháu đi mà. Cháu hứa chỉ mất năm phút thôi!”
Tần Mặc Thâm nhìn cô bé bám chặt cánh cửa như một con bạch tuộc, vừa tức lại vừa buồn cười.
Năm phút…
Hừm.
Khi ánh mắt anh chạm vào đôi mắt đen láy, trong veo của cô, anh khẽ ngẩn người.
Nghĩ lại, cô nhóc này chắc cũng cỡ tuổi con gái út nhà lão Tam, không hiểu vì sao lại đi vào con đường lệch lạc này.
“Vào đi.” Anh liếc nhìn “bạch tuộc” bám trên cửa, giọng điệu lạnh nhạt.
Đôi mắt Tô Khả Khả lập tức sáng rực. Nghe được câu này, cô như một chú thỏ con phóng nhanh vào phòng.
“Chú nhỏ ơi, chú thật tốt, cháu bắt đầu ngay bây giờ được không?”
Lời nói đầy ngụ ý ấy khiến Tần Mặc Thâm giật giật chân mày, anh chỉ tay về phía chiếc ghế sofa đối diện, mặt không chút biểu cảm:
“Ngồi.”
Tô Khả Khả đảo mắt nhìn khắp căn phòng, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở cánh cửa phòng ngủ chính, trên khuôn mặt như viết rõ ba chữ: Muốn vào đó.
Tô Khả Khả ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế sofa mà Tần Mặc Thâm chỉ, dù đôi mắt thỉnh thoảng vẫn liếc về phía cánh cửa phòng ngủ chính.
Dáng ngồi của cô rất ngay ngắn, không động đậy lung tung, dù chiếc sofa mềm mại bên dưới khiến cô chỉ muốn đưa tay sờ thử.
“Đợi tôi hai phút.” Tần Mặc Thâm liếc nhìn cô một cái rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Ánh mắt Tô Khả Khả dõi theo bóng lưng anh cho đến khi anh biến mất sau cánh cửa và nó đóng kín lại.
Hai phút. Từng đó thời gian chắc sẽ không đủ để thứ đó gây chuyện.
Và đúng như lời anh nói, hai phút sau, Tần Mặc Thâm bước ra.
Người đàn ông không còn trần trụi như lúc nãy mà đã khoác lên mình một chiếc áo choàng tắm trắng rộng rãi, dây thắt lỏng lẻo để lộ một phần cơ ngực. Mái tóc ướt đã được sấy khô bớt.
Anh ngồi phịch xuống chiếc sofa bên cạnh, một tay vắt qua thành ghế, dáng vẻ ung dung nhưng lại tỏa ra một loại áp lực khó phai.
Từ trong ngăn kéo, anh lấy ra một bao thuốc và chiếc bật lửa.
Tách!
Ngọn lửa lóe lên, anh châm điếu thuốc một cách thuần thục, làn khói lững lờ tản ra xung quanh.
Dưới lớp áo choàng, đôi chân dài thẳng tắp bắt chéo, bàn chân mang đôi dép mềm màu đen nửa rơi nửa giữ.
Đôi mắt anh hơi híp lại, khuôn mặt chìm trong làn khói thuốc càng thêm phần lạnh lùng và nghiêm nghị.
Không hiểu sao, khi bị ánh mắt anh chăm chú nhìn như thế, Tô Khả Khả liền ngồi thẳng lưng, không dám để ánh mắt mình trôi dạt về phía cánh cửa phòng ngủ nữa.
“Chú?” Cô dè dặt lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ, “Cháu có thể vào phòng ngủ không?”
Tần Mặc Thâm kẹp điếu thuốc hờ hững giữa hai ngón tay, khẽ nhả một hơi khói, giọng nhàn nhạt hỏi:
“Bao nhiêu tuổi?”
Tô Khả Khả thành thật đáp: “Mười tám ạ. Tháng trước cháu vừa đủ mười tám.”
Ánh mắt Tần Mặc Thâm đầy ẩn ý nhìn cô.
“Nhìn còn nhỏ hơn mười tám tuổi. Cô… chắc mới vào nghề chưa lâu, đúng không?”
Tô Khả Khả nghe thấy anh hỏi về nghề nghiệp của mình, đôi mắt liền sáng rực, hào hứng nói:
"Thực ra với năng lực của cháu thì sớm đã có thể ra nghề rồi, nhưng sư phụ bảo cháu còn nhỏ. Hôm nay là phi vụ đầu tiên trong đời cháu, nếu hoàn thành, cháu sẽ chính thức được ra nghề, hì hì, sau này còn có thể nhận việc riêng nữa!"