Cú va chạm không nặng, nhưng vết xước khá rõ. Hy Thời lạnh lùng đóng cửa xe, tay cầm chiếc điện thoại bị nghiền nát:
"Thế nào, gặp ma rồi à thấy không phải mỹ nhân nên thất vọng à?"
Tên tóc vàng cười gượng, cúi đầu khúm núm:
"Hy thiếu đùa vui quá."
Lâm Thành nói lớn không lớn, nhưng giới hào môn ở đây chẳng khác nào một cái hồ nhỏ, cúi đầu không gặp, ngẩng đầu lại thấy. Hy Thời chính là truyền kỳ trong giới – đại biểu tiêu xài hoang phí, thích chơi bời phóng túng, từ đua xe đến bar bủng đều thông thạo. Mấy kẻ trẻ tuổi không ra gì trong các nhà ai ai cũng biết, trong giới này có một tên "vô pháp vô thiên" như Hy Thời.
"Điện thoại là mới vừa rồi bị đυ.ng hỏng à? Là lỗi của tôi, tôi lái xe kém. Vừa rồi là tai nạn thôi, tôi sẽ bảo người mua cái mới bù lại."
Tên tóc vàng gật đầu lia lịa, cố tỏ ra ngoan ngoãn, không dám nhắc lại chuyện vừa rồi cố ý trêu chọc trước đó. Hy Thời cười lạnh một tiếng, ném chiếc điện thoại vào trong xe, châm một điếu thuốc.
Cảnh sát giao thông đến rất nhanh, cùng lúc đó, luật sư của nhà họ Hy cũng có mặt. Hy Thời ném chìa khóa xe cho đối phương, nhận lấy chiếc điện thoại mới từ tay tên tóc vàng:
“Xử lý theo đúng quy trình đi, tiện thể hoàn tiền chiếc điện thoại cho cậu ta.”
Luật sư không phải lần đầu xử lý việc như thế này, kinh nghiệm rất phong phú, liền gật đầu đồng ý.
Không có thương vong xảy ra, va quệt khá nhẹ, hai bên quyết định hòa giải riêng. Cảnh sát giao thông chỉ giáo dục miệng vài câu rồi rời đi. Hy Thời giao toàn bộ sự việc cho luật sư, cầm lấy điện thoại định bỏ đi.
"Hy thiếu, hoa này xử lý thế nào?"
Đây là bó hoa đặc biệt đặt riêng, là hoa hồng Lục Quang, chuẩn bị để tặng cho người tình gần đây anh đang tán tỉnh.
"Vứt đi."
Luật sư định mang hoa đi thì Hy Thời bỗng nhiên gọi lại, rút ra một bông hoa còn nguyên vẹn chưa bị ép dập.
Nhành hoa được tỉa tót cẩn thận, thân không có gai, chỉ giữ lại hai chiếc lá. Những giọt nước phun sương còn đọng trên cánh hoa, dưới ánh nắng phản chiếu thành sắc xanh lấp lánh.
Ngón tay dài của Hy Thời nhẹ nhàng móc vào cành hoa, anh bất ngờ quay sang nhìn kẻ tóc vàng đang run rẩy bên cạnh: "Màu này đẹp không?"
Tên tóc vàng đã sợ đến mức chết lặng, ngây người gật đầu: "Đẹp."
Hy Thời nhếch nhẹ chân mày, không nói thêm gì, kẹp nhành hoa giữa ngón tay, quay người bước đi. Đôi chân dài dễ dàng vượt qua hàng rào ven đường. Chiếc áo sơ mi kiểu cách được thắt lưng cố định, để lộ một đoạn eo thon gọn quyến rũ.
Người bạn cùng chơi bời đến đưa điện thoại cho tóc vàng khẽ hỏi: "Cậu làm sao chọc giận được ‘Ôn Thần’ này vậy?"
Tóc vàng mặt mày xám xịt, liếc nhìn chiếc xe "bị thương" của mình, rồi lại liếc bóng lưng người đàn ông đang rời đi, bĩu môi nói: "Xui xẻo thôi."
Ai mà ngờ Hy Thời lại kín đáo như vậy, thích màu hồng phấn cơ chứ.