Đối Tác Liên Hôn Của Tôi Mang Hai Bộ Mặt

Chương 7: Học sinh ngoan

Hy Thời hạ cửa sổ xe, mùi hương nồng đượm của bó hoa hồng đặt ở ghế phụ khiến anh không khỏi cau mày.

Anh vừa nhận được tin nhắn của Hy Sùng Dương, bên trong là ảnh chụp gia đình nhà họ Chung từ mấy năm trước, khi Chung Nhị chưa ra nước ngoài. Trong ảnh, cậu đứng phía sau ba mẹ, bên cạnh Chung Tri Lễ. Gương mặt cậu toát lên vẻ hiền hòa, đúng chuẩn một “học sinh ngoan.”

Mà anh thì ghét nhất là mấy kẻ mọt sách.

Hy Thời trong lòng khó chịu, tiện tay ném bó hoa ra ghế sau.

Ánh nắng chiều buông xuống dịu nhẹ, phủ một lớp ánh vàng lên cổng trường Đại học Lâm Thành. Có lẽ vì bị cái người mà Hy Sùng Dương nhét vào làm “vị hôn phu” ảnh hưởng, Hy Thời nhìn trường cũng thấy không thuận mắt.

Quá phiền phức.

Hy Thời xưa nay không bao giờ để bản thân chịu thiệt, nghĩ sao làm vậy, lập tức rời đi. Vừa đi chưa bao lâu đã nhận được một cuộc gọi. Đầu dây bên kia là tình nhân mà dạo gần đây anh rất thân thiết, giọng nũng nịu vang lên:

“Hy Thời, em ra rồi, sao không thấy anh đâu cả?”

“Có việc đột xuất.”

“Em đã cố trốn học để ra gặp anh, vậy mà anh lại—”

Chưa đợi đối phương nói hết câu, Hy Thời đã lạnh lùng ngắt máy.

Anh đối đãi với những mối quan hệ mập mờ lúc nào cũng hào phóng, bao dung, chẳng hề mang dáng vẻ của một đại thiếu gia kệch cỡm. Tiểu tình nhân của anh thường dựa vào sự sủng ái mà kiêu ngạo, những lúc tâm trạng tốt, Hy Thời chỉ coi đó là thú vui tiêu khiển. Nhưng nếu không vui, anh chẳng buồn nghe người ta làm nũng.

Đến ngã tư đèn đỏ, Hy Thời thoáng liếc qua gương chiếu hậu, thấy một chiếc siêu xe bám sát đuôi, liên tục bóp còi inh ỏi.

Anh đang vội, tiện tay lấy chiếc xe màu hồng chói lọi trong gara của nhà cũ mà đi. Trước đây, mỗi lần lái chiếc xe này, anh thường xuyên bị người lạ bắt chuyện, đôi lúc còn gặp phải những kẻ cố tình gây sự. Lâu dần, Hy Thời chẳng mấy khi đυ.ng đến nó nữa.

Đèn xanh bật lên, chiếc xe phía sau vẫn bám sát. Từ cửa sổ xe ló ra một cái đầu tóc xoăn vàng hoe, giọng nói trêu ghẹo vang lên:

“Hi, cô em, xe đẹp nhỉ, làm quen chút đi!”

Hôm nay quả thật xui xẻo, lại gặp phải tên ngớ ngẩn rồi.

Hy Thời khẽ chửi thầm một tiếng.

Thấy anh không đáp lại, Tên tóc xoăn vàng cố tình đánh tay lái lạng sang, ép sát xe, muốn khiến anh phải dừng lại. Khoảng cách giữa hai chiếc xe lập tức thu hẹp. Đây là đoạn đường hai chiều, lượng xe qua lại rất ít. Qua lớp kính một chiều, ánh mắt Hy Thời lạnh lùng liếc sang. Không nói một lời, anh đạp ga, đâm thẳng về phía chiếc xe kia.

Hai chiếc xe va chạm, trượt đi hơn chục mét trước khi dừng lại ở dải phân cách.

"Đ*t! Mày có biết lái xe không hả?!"

Tên tóc xoăn vàng tức tối nhìn vết xước trên xe mình, đau lòng đến mức muốn khóc. Đây là chiếc xe mới anh vừa tậu, còn chưa kịp lái đi khoe khoang thì đã bị đâm thành thế này.

Hy Thời mở cửa xe bước xuống, Tên tóc vàng tròn mắt ngạc nhiên, lời mắng chửi mắc kẹt trong cổ họng:

"Hy… Hy thiếu?"