“Lão gia, xin ông bình tĩnh, đừng nổi giận quá.” Quản gia hoảng hốt, vội chạy đến can ngăn.
Hy Sùng Dương thở dốc liên tục, vẻ mặt tức giận. Quản gia khẽ ra hiệu bằng ánh mắt, Hy Thời đành thở dài, cúi đầu nhận lỗi:
“Ông ngoại, con sai rồi, con sai thật rồi. Ông đừng giận nữa mà.”
Cây gậy cuối cùng không nỡ giáng xuống người anh. Hy Sùng Dương được quản gia đỡ ngồi xuống, gương mặt vẫn mang vẻ tiếc nuối và trách móc:
“Hồi nhỏ con còn nói không lấy ai ngoài Chung Nhị, còn bảo chỉ thích mình cậu ta. Giờ thì sao, lại không chịu nữa?”
Không biết là sai ở đâu, Hy Thời bỗng dưng lớn lên chẳng đúng đường. Cả ngày lang thang, sa đọa, đã trở thành kẻ nổi danh là ‘bại hoại’ trong giới.
Hy Sùng Dương không biết đã bao nhiêu lần nghi ngờ cách dạy dỗ của mình.
Hy Thời xị mặt ra, nghĩ thầm: lúc nhỏ mà! Trẻ con thì nói vớ vẩn thôi.
“Không phải con không chịu lấy cậu ta, mà là vấn đề ở cậu ta. Tên nhóc đó, cậu ta, cậu ta còn chẳng chịu kết bạn với con!”
Đại thiếu gia chọn cách lảng tránh, chuyển sang mách tội đối phương.
Chuyến bay buổi sáng, Chung Ngộ Tiêu ngủ một giấc, tỉnh dậy thì vừa đúng lúc hạ cánh xuống Lâm Thành. Vừa bước ra khỏi sân bay, anh liền ngồi vào chiếc xe gia đình đến đón.
Quản gia nhà họ Chung cũng có mặt trên xe, đưa ngay cho anh chiếc thẻ sim điện thoại mới:
“Ông bà chủ đang đợi ở nhà, đại thiếu gia còn ở công ty. Nhị thiếu muốn về nhà trước hay ghé công ty một chuyến?”
Hỏi có cần đến công ty hay không, tám phần là Chung Tri Lễ muốn gặp anh.
Chung Ngộ Tiêu thay thẻ sim mới, liếc nhìn đồng hồ:
“Chú Tần, đưa cháu đi cắt tóc trước nhé.”
Tần Duẩn làm quản gia cho nhà họ Chung đã mấy chục năm, nhìn Chung Tri Lễ và Chung Ngộ Tiêu lớn lên, từ lâu đã coi hai anh em như con cháu trong nhà:
“Nhị thiếu, kiểu tóc này rất mới mẻ, khác hẳn hồi nhỏ của cậu.”
Chung Ngộ Tiêu bắt gặp ánh mắt hiền hòa của ông, đưa tay xoa đầu:
“Ngầu không?”
“Rất ngầu.”
Ba mẹ nhà họ Chung đều rất cởi mở. Chung Ngộ Tiêu từ nhỏ lớn lên trong những lời khen ngợi, điều khiến anh gặp nhiều phiền toái nhất có lẽ là khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh trai.
“Tôi cũng thấy rất ngầu.” Anh mỉm cười, dựa người vào ghế xe, nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc xe lao đi nhanh, cảnh vật bên ngoài lướt qua vun vυ't. Chung Ngộ Tiêu lấy kính ra đeo, giọng nói thờ ơ:
“Ngầu lâu quá rồi, muốn đổi kiểu tóc mới để chào đón... ừm, cuộc sống hôn nhân sắp tới.”
Chiếc kính không gọng tôn thêm vài phần ôn hòa, Chung Ngộ Tiêu nheo mắt, thoạt nhìn ngoan ngoãn lạ thường.
Tần Duẩn ngẩn người, nghĩ tới vị hôn phu chẳng ra gì của anh, đôi mày khẽ nhíu chặt.
Thằng phá gia chi tử nhà họ Hy kia, sao xứng với nhị thiếu của bọn họ được?
“Không xứng.”
Bất cứ ai nhìn vào cũng đều thấy anh và Chung Nhị không xứng.