Hy Thời bật cười giận dữ. Đây là lần đầu tiên có người dám từ chối anh.
“Tại sao nhất định con phải cưới tên nhóc nhà họ Chung kia?”
“Nhóc con? Nó chỉ kém con có hai tuổi.” Hy Sùng Dương giơ gậy quất nhẹ vào chân anh, nghiêm giọng:
“Ngồi thẳng lên!”
Đại thiếu gia ngồi ngả ngốn trên sofa, trông như một đống bùn nhão. May mà trời sinh một khuôn mặt đẹp, đến cả chiếc áo sơ mi hoa lòe loẹt trên người anh cũng được tôn lên thành phong cách thời thượng.
“Chung Nhị là đứa trẻ ngoan, luôn học tập ở nước ngoài. Còn con, cũng không còn nhỏ nữa, ta không thể ở bên con lâu dài, nên phải tính toán cho tương lai của con.”
Hy Thời nhíu mày, nhưng rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ lười biếng:
“Nhưng cũng không đến mức cần ông phải sắp xếp. Con đâu thiếu người muốn làm vợ.”
“Con định cưới vợ cho đàng hoàng tử tế hay chỉ chọn bừa hả?!”
Hy Thời từ lâu đã công khai xu hướng tính dục của mình, mấy năm gần đây hôn nhân đồng giới ở trong nước cũng đã được hợp pháp hóa, sự thấu hiểu và ủng hộ ngày càng nhiều. Nhưng trong giới hào môn, hai người đàn ông cưới nhau vẫn là chuyện khá hiếm hoi.
Hy Thời chỉ cười mà không nói, lại gửi thêm một yêu cầu kết bạn nữa. Lần này không bị từ chối thẳng thừng, nhưng đối phương cũng không đồng ý.
Anh đặt điện thoại xuống, duỗi người lười nhác:
“Cho dù không phải ‘đàng hoàng’, thì cũng là vợ hợp pháp thôi mà.”
Thực ra, anh chưa từng có ý định kết hôn.
“Nhìn cái danh tiếng bát nháo của con, chỉ có nước xuống thùng rác mà nhặt vợ!” Nghĩ tới mấy trò hoang đường của Hy Thời, Hy Sùng Dương không khỏi đau đầu, giọng nói bực bội. “Nhà họ Chung gia thế rõ ràng, cậu ta là lựa chọn tốt nhất.”
Hy Thời biết ông ngoại mình cũng chỉ muốn tốt cho anh. Gia đình họ Hy phức tạp, Hy Sùng Dương sợ anh sau này chịu thiệt thòi. Nhưng giữa anh và Chung Nhị chưa từng gặp mặt, cuộc hôn nhân này chẳng khác nào kiểu “cha mẹ đặt đâu con ngồi đó”, chẳng khác gì hôn nhân mù quáng.
Hy Thời vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười:
“Sao lại có cả công kích cá nhân? Cho dù cậu ta có tốt đến đâu, con không thích thì cũng chẳng ích gì.”
“Con có người mình thích rồi sao?”
Hy Thời gật đầu:
“Đương nhiên, người con thích nhiều lắm, đến ngủ với họ còn không xuể.”
“…”
Một cây gậy chống giáng thẳng xuống, Hy Thời nhảy dựng lên, tránh thoát trong gang tấc. Gậy đập trúng bàn trà, mặt kính lập tức nứt ra thành vô số vết rạn. Hy Thời vỗ ngực thở phào:
“Ông ngoại, chẳng lẽ ông không biết nhẹ tay chút sao?”
Lần gần đây nhất Hy Sùng Dương nổi giận cũng là khi Hy Thời công khai giới tính. Dù mấy năm nay anh ăn chơi quá đà, ông không tán thành nhưng cũng chưa từng nổi trận lôi đình. Hy Thời thầm nghĩ lần này không ổn, có lẽ ông thật sự giận rồi.
“Cái tội lêu lổng suốt ngày!”
Hy Thời không dám cãi lại, chỉ nhảy loạn tránh né. Trong lúc hỗn loạn, điện thoại của anh rơi xuống đất, bị một cú giẫm nát màn hình.
“Con mau cắt đứt mấy mối quan hệ lằng nhằng đó đi! Bấy nhiêu năm qua, con chơi cũng đủ rồi! Sau khi kết hôn, con phải sống đàng hoàng cho ta. Nếu còn dám gây chuyện, dây dưa với đám người không ra gì, ta thề sẽ đánh gãy chân con!”