Đối Tác Liên Hôn Của Tôi Mang Hai Bộ Mặt

Chương 9: Không phải người tử tế

Chung Ngộ Tiêu đã nhuộm tóc đen trở lại, tiện chỉnh sửa một chút, trông càng thêm nghiêm chỉnh.

Anh nhận được email từ Đại học Lâm Thành.

Việc trở về nước vốn đã nằm trong kế hoạch từ trước, thấy Đại học Lâm Thành tuyển giảng viên, Chung Ngộ Tiêu gửi hồ sơ qua, nhưng đợi mãi không thấy phản hồi, anh nghĩ mình đã bị loại.

Anh không đến công ty mà bảo tài xế đưa mình đến Đại học Lâm Thành.

Chung Ngộ Tiêu không có hứng thú với việc thừa kế sản nghiệp gia đình, từ lâu đã nói rõ với người nhà. Công ty giao cho Chung Tri Lễ quản lý, hàng năm anh chỉ lấy cổ tức.

Công việc giảng viên đại học có nhiều thời gian nghỉ, nghe ra lại rất thể diện. Đặc biệt môn học mà anh ứng tuyển là ngành hẹp, mỗi tuần chỉ có một tiết học. Rất hợp với tính cách của Chung Ngộ Tiêu: không thể hoàn toàn buông thả, ăn không ngồi rồi chờ chết, nhưng cũng không muốn vất vả chín giờ sáng đến năm giờ chiều đều đặn.

Thực ra Đại học Lâm Thành đã tuyển xong giảng viên, nhưng người được chọn ban đầu bất ngờ đi du học, vì vậy họ mới tìm đến Chung Ngộ Tiêu.

Anh không có kinh nghiệm giảng dạy, nhưng nhờ thành tích xuất sắc khi du học nhiều năm, vẫn là một lựa chọn khá ổn.

Phỏng vấn xong thì trời đã về chiều. Lúc về đến nhà, vừa lúc gặp Chung Tri Lễ đang tan làm. Chung Ngộ Tiêu giảm tốc độ bước chân, đợi anh trai mình, đồng thời giơ tay xoa nhẹ cổ đã mỏi nhừ: "Anh."

Chiếc ghế ở tiệm làm tóc nằm không thoải mái, cổ anh vốn không tốt, nằm hơn một tiếng thì ê ẩm. Sau đó còn bận rộn xử lý công việc, tinh thần căng thẳng mãi chưa được thả lỏng.

Chung Tri Lễ gật đầu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Chung Ngộ Tiêu: “Không khỏe sao?”

Mỗi năm Tết đến, Chung Ngộ Tiêu đều về nước. Bình thường cha mẹ anh cũng hay bay sang thăm, thời buổi giao thông phát triển, dù cách nhau nửa vòng trái đất cũng không thấy nhớ nhung đến mức day dứt. Anh em họ không hề xa cách.

“Cổ hơi mỏi thôi, nghỉ ngơi một chút là ổn.”

“Ngày mai để Sở Dật qua xem cho em.”

Sở Dật là bác sĩ riêng của nhà họ Chung.

Sinh nhật của Chung Ngộ Tiêu vào rằm tháng Giêng, tên của anh được đặt theo lễ hội Nguyên Tiêu. Khi mới sinh, anh trắng trẻo mềm mại như bánh trôi nước, cả nhà đều gọi anh là “Tiểu Nguyên Tiêu”.

Thuở nhỏ, Chung Ngộ Tiêu hay ốm đau, khiến người nhà lo lắng không yên. Mẹ anh hết cầu bình an, rồi bái Phật, thử đủ mọi cách. Thậm chí có thời gian nghe lời một đạo sĩ giang hồ, đã nuôi anh như một bé gái.

Cha của Sở Dật chính là bác sĩ đầu tiên mà nhà họ Chung thuê. Sau khi ông nghỉ hưu, Sở Dật – tốt nghiệp Đại học Y – tiếp nhận vị trí này.

Hai người trạc tuổi nhau, thỉnh thoảng Sở Dật bay ra nước ngoài cũng ghé thăm, vì thế cũng xem như thân thiết.

“Được.” Chung Ngộ Tiêu thuận miệng đáp, rồi hỏi: “Chú Tần nói anh có chuyện muốn tìm em, là gì thế?”

Vì bận nhuộm tóc rồi ghé Đại học Lâm Thành, anh chưa kịp đến công ty.

“Anh muốn nói chuyện về Hy Thời.” Chung Tri Lễ ánh mắt trầm xuống. Trong thành phố Lâm, ai mà chẳng biết Hy đại thiếu gia là một kẻ phong lưu lêu lổng. Với tư cách là anh trai, anh hoàn toàn không hài lòng với người em rể tương lai này. “Hy Thời không phải loại người tử tế. Em chỉ cần gặp qua loa một lần, không cần nể mặt nhà họ Hy. Chuyện còn lại để anh xử lý.”