Lông Xù Xù Đều Đến Vườn Thú Của Tôi Làm Việc

Chương 5.3: Tôi nhất định sẽ đối xử tốt với nó!

Nhưng Đoàn Đoàn không nghe, cứ ư ư khóc lóc, nhất quyết đòi đi theo Chúc Du.

Thấy vậy, chị Đàm không hiểu ý nó, chỉ nhớ rằng mỗi khi Đoàn Đoàn kích động như vậy là rất dễ làm bị thương người khác. Chị ấy vội ôm lấy nó, nhưng móng vuốt của bé gấu đã bám chặt vào quần của Chúc Du.

Chị Đàm áy náy nói: “Xin lỗi giám đốc Chúc, Đoàn Đoàn kích động quá.”

Chúc Du liền trấn an: “Không sao, đừng vội, Đoàn Đoàn sẽ không làm đau ai đâu.”

Chị Đàm cố gắng kéo Đoàn Đoàn lại gần mình, nhưng móng vuốt của nó bám chặt lấy quần Chúc Du, tiếng kêu nức nở không ngừng.

Chúc Du đành ngồi xuống, xoa đầu bé gấu, trên môi nở nụ cười bất lực.

Bên ngoài, Phan Kim Xuyên nhìn vào mà há hốc mồm. Cảnh tượng này sao mà quen mắt đến vậy...

Ồ, nghĩ ra rồi...

Hình như giống mấy cặp uyên ương khốn khổ bị cha mẹ chia cắt trong phim truyền hình!

“Khoan đã.” Phan Kim Xuyên nói, “Chị Đàm, chị để Đoàn Đoàn ở lại với giám đốc Chúc một lát, chị đi chuẩn bị đồ ăn nó thích đi.”

Chị Đàm gật đầu đồng ý, vừa buông tay thì Đoàn Đoàn liền bám chặt lấy, tay chân phối hợp trèo tót lên người Chúc Du.

Chúc Du ôm lấy nó, nhẹ giọng dỗ dành, cố giải thích lý lẽ: “Vườn thú Linh Khê điều kiện không tốt như ở đây, em sẽ thiệt thòi đấy.”

Nhưng Đoàn Đoàn nào hiểu được chuyện thiệt thòi, nó chỉ biết một điều: nó muốn ở bên chị mà thôi.

Nghe giọng bé gấu, trái tim Chúc Du cũng mềm nhũn ra.

Lúc này, Phan Kim Xuyên bước vào, nhìn bé gấu tròn đang dụi đầu vào lòng Chúc Du, ông ấy bèn nói: “Đoàn Đoàn, bé lớn rồi, giám đốc Chúc còn có việc phải về nhà.”

Nói ra những lời này, chính Phan Kim Xuyên cũng thấy mình ngượng, nhưng nghĩ đến việc Chúc Du từng nói rằng động vật có thể cảm nhận cảm xúc, ông ấy đành phải làm ra vẻ mình là một thầy giáo mẫu giáo đầy nhẫn nại.

Đoàn Đoàn không thèm để ý.

Phan Kim Xuyên thử đến gần.

“Chát!”

Bàn tay lông lá đen trắng của bé gấu quạt một phát ngay lên tay ông ấy, còn nhe răng như muốn nói: “Tôi sẽ đi với chị, ai cản tôi, tôi đánh!”

Phan Kim Xuyên: “...”

Không bỏ cuộc, ông ấy lấy sữa chua yêu thích và măng non của Đoàn Đoàn ra dụ dỗ, nhưng bé gấu trúc vẫn không động lòng.

Không những vậy, Đoàn Đoàn còn hất đổ hết mọi thứ, trông chẳng khác nào một đứa nhóc cứng đầu.

Chúc Du nhẹ giọng trách: “Đoàn Đoàn, không được như thế, phải biết quý trọng đồ ăn chứ.”

Đoàn Đoàn kêu “Ư ư” một tiếng, rồi ngoan ngoãn đặt hai tay lên tay cô, như muốn nói: Em biết sai rồi, em sẽ ngoan mà.

Cảnh tượng này làm Phan Kim Xuyên đứng như trời trồng.

Đây thật sự là bé gấu trúc nhỏ của vườn thú họ sao? Sao nó lại nghe lời Chúc Du đến vậy...

Cuối cùng, Chúc Du đành lên tiếng: “Giám đốc Phan, Đoàn Đoàn muốn đi theo tôi.”

Nói câu này, cô thấy ngại vô cùng, cảm giác mình giống như đang dụ dỗ một tiểu thư nhà giàu đi trốn.

Đoàn Đoàn còn nhỏ không biết gì, nhưng cô là người trưởng thành, chẳng lẽ cũng không hiểu chuyện sao?

Phan Kim Xuyên im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, giọng nặng nề: “Đoàn Đoàn tính tình hơi bướng bỉnh.”

Nhưng đó là bảo bối của vườn thú họ mà.

“Đoàn Đoàn còn khá kén ăn.”

Nhưng đó là bảo bối của vườn thú họ mà.

Bây giờ bảo bối lại muốn đi theo người khác, mà còn làm ra vẻ thần chắn gϊếŧ thần nữa chứ.

Chúc Du hiểu ngay ý ông ấy, lập tức thể hiện quyết tâm: “Tôi nhất định sẽ chăm sóc Đoàn Đoàn thật tốt.”

Phan Kim Xuyên nói: “Giám đốc Chúc, tôi tin cô, nhưng mà vườn thú Linh Khê...”

Chúc Du im lặng.

“Vì cuộc sống của Đoàn Đoàn, chúng tôi sẽ gửi phòng riêng, đồ chơi nó thích và dụng cụ quen thuộc của nó đến Linh Khê. Ngoài ra, ở vườn thú Linh Khê có nhân viên chuyên chăm sóc gấu trúc không?”

Chúc Du: “Tôi sẽ đích thân chăm sóc Đoàn Đoàn.”

Phan Kim Xuyên: “Ở vườn thú chúng tôi, nhân viên chăm sóc gấu trúc rất nhiều, để một người đi theo Đoàn Đoàn đến vườn thú Linh Khê, chắc cô không phiền chứ?”

Hai người gần như đồng thanh.

Chúc Du vội vàng lắc đầu: “Tôi không phiền chút nào!”

Phan Kim Xuyên lại nói: “Nếu sau này Đoàn Đoàn muốn quay lại, làm phiền cô đưa nó về nhé.”

Mặc dù khả năng này nghe có vẻ nhỏ đến đáng thương, bởi ngay khi Phan Kim Xuyên nói ra những lời này, bé gấu trúc ngoan cố đang bám chặt lấy tay Chúc Du, như thể sợ mình bị bỏ rơi.

Chúc Du mỉm cười: “Chắc chắn rồi.”

“Đoàn Đoàn tính tình hơi tiểu thư, sau này nhờ cô chăm sóc nó nhiều hơn.”

Chúc Du kiên định: “Tôi nhất định sẽ đối xử tốt với nó!”

Phan Kim Xuyên bất lực xua tay.

Chúc Du xoa đầu bé gấu, nhẹ nhàng vuốt ve.

Đúng lúc này, Đoàn Đoàn cũng hiểu ra, mình sắp được về nhà cùng chị.

Nó quay sang nhìn Phan Kim Xuyên, kêu lên một tiếng trầm ấm, thậm chí dịu dàng, như muốn nói lời cảm ơn.

Phan Kim Xuyên: “… Haizz.”

Chúc Du chân thành nói: “Cảm ơn anh nhiều lắm, giám đốc Phan. Tôi sẽ đưa Đoàn Đoàn về ngay bây giờ.”

Phan Kim Xuyên dặn dò: “Cô nhất định phải chăm sóc Đoàn Đoàn thật tốt nhé.”

Chúc Du gật đầu đồng ý.

Khi chuẩn bị rời đi, phía sau Chúc Du lại vang lên tiếng gấu trúc kêu.

“Bịch, bịch, bịch.” Tiếng bước chân vang lên. Trước khi kịp nhận ra chuyện gì, Chúc Du đã cảm thấy chân mình bị một vật gì đó nhảy lên ôm chặt.

Cúi xuống nhìn, cô thấy một bé gấu trúc khác đang treo mình trên chân cô.

Nhìn kỹ lại, bộ lông này, hoa văn này, chẳng phải là chị gái Tinh Tinh đây sao?

Tinh Tinh kêu lên hai tiếng nũng nịu: Chị ơi, dẫn em về nhà với!

Em cũng muốn ăn những măng non ngon nhất! Ngủ trên chiếc giường to nhất!

Phan Kim Xuyên nghe tiếng động, cúi xuống nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi: “Tinh Tinh, bé làm gì vậy?!”