Đoàn Đoàn ngơ ngác, Đoàn Đoàn không hiểu, Đoàn Đoàn sững sờ!
Nó đạp chân một cái, nhảy khỏi vòng tay của Chúc Du. Vừa chạm đất, Đoàn Đoàn liền lao về phía chị gái Tinh Tinh.
"Anh anh——"
Không được! Không thể! Tuyệt đối không cho phép!
Chị không được đi với chị gái của em!
Đoàn Đoàn giơ chân, tát thẳng vào mặt Tinh Tinh.
Tinh Tinh không chịu thua, lập tức nhảy vào đáp trả: "Anh——"
Chị muốn đi! Chị muốn ăn tre ngon nhất, ngủ trên chiếc giường lớn nhất, còn được chị gái hái sao cho nữa!
Đoàn Đoàn không thể tin nổi. Nó quay về khoe với anh chị em rằng nó vừa tìm được một ngôi nhà tuyệt vời cỡ nào, ở trong một nơi tốt đẹp ra sao, ăn những cây tre ngon thế nào, và còn có một cô chị siêu đáng yêu.
Nào ngờ, Tinh Tinh lại nhắm ngay vào chị gái của nó!
Không đời nào, tuyệt đối không được.
Đoàn Đoàn quơ tay, cố gắng đánh bại Tinh Tinh để bảo vệ "lãnh địa" của mình. Trong thế giới động vật, mọi cuộc chiến giành lãnh thổ đều dựa vào sức mạnh.
Tuy nhiên, cú đánh của Đoàn Đoàn bị Tinh Tinh dễ dàng chặn lại. Ngay sau đó, Tinh Tinh tung ra chiêu "Thái Sơn áp đỉnh", đè thẳng lên người Đoàn Đoàn.
Là con út trong nhà, Đoàn Đoàn vốn tính kén ăn và hơi yếu ớt. So với Tinh Tinh khỏe mạnh và tràn đầy sức sống, nó chẳng khác gì một con gà nhỏ, bị đè bẹp đến mức không thể nhúc nhích.
Tinh Tinh ngẩng đầu, đắc ý nhìn Chúc Du: "Anh~!"
Chị mang em về đi, nhìn em giỏi thế này cơ mà!
Bị đè dưới thân, Đoàn Đoàn phát ra tiếng kêu đầy uất ức, cố sức bật dậy, làm Tinh Tinh lảo đảo một chút. Nhân cơ hội, Đoàn Đoàn thoát ra và lại lao vào Tinh Tinh.
Phan Kim Xuyên sốt ruột đến mức dậm chân: “Đừng đánh nhau nữa! Hai đứa dừng lại ngay!”
Nhưng hai chú gấu trúc chẳng thèm nghe, vẫn tiếp tục lao vào nhau, lông bay tứ tung.
Trong tình huống này, con người không thể can ngăn được, chỉ còn cách nhờ nhân viên chăm sóc tới hỗ trợ.
Phan Kim Xuyên hối hả chạy ra ngoài: “Tôi đi gọi chị Đàm tới!”
Chúc Du liền hét lớn: “Dừng lại ngay!”
Cô nhanh tay cúi xuống, ôm chặt lấy Đoàn Đoàn.
Lúc này, Đoàn Đoàn vẫn gầm gừ trong giận dữ, giãy giụa không ngừng như thể không đạt mục đích thì không chịu thôi.
Chúc Du khó khăn giữ chặt con gấu trúc nhỏ, vừa vỗ nhẹ lưng nó vừa dịu dàng dỗ dành: “Không được đánh nhau, đánh nhau là không ngoan đâu. Đoàn Đoàn là em bé ngoan, biết nghe lời, rộng lượng, bao dung, không giận không giận.”
Bị vuốt ve, Đoàn Đoàn dần dần bình tĩnh lại.
Tinh Tinh bất ngờ kêu lên một tiếng.
Nghe thấy tiếng chị gái, Đoàn Đoàn lập tức nhe răng đe dọa.
Chúc Du nhanh tay nắm lấy miệng nó, ép lại: “Không được nhe răng, nhe răng không xinh đâu. Đoàn Đoàn là cô công chúa xinh đẹp nhất cơ mà.”
Đoàn Đoàn nhìn Tinh Tinh: "Hừ!"
Tinh Tinh ngồi dưới chân Chúc Du, dù bị Đoàn Đoàn kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhiều lần vẫn không giận, chỉ ngẩng đầu nhìn cô: “Chị mang em về đi mà.”
Chúc Du cảm thấy hơi đau đầu, bèn hỏi: “Tại sao chứ? Ở đây em sống rất tốt mà.”
Nếu giám đốc Phan biết ngay cả Tinh Tinh cũng muốn đi, chắc ông ấy sẽ tức đến phát khóc.
Đã lôi kéo một chú gấu trúc nhỏ, giờ lại còn muốn mang theo cả chị nó? Thật là quá đáng!
Tinh Tinh: "Em muốn ăn tre ngon nhất!"
Đúng lúc này, Phan Kim Xuyên dẫn chị Đàm quay lại: “Nhanh lên! Đoàn Đoàn và Tinh Tinh không hiểu sao lại đánh nhau!”
Vừa bước vào, ông ấy thấy một bé gấu trúc đang ngồi dưới chân Chúc Du, còn bé kia thì được cô ôm trong lòng, hai đứa đã ngừng đánh nhau.
Phan Kim Xuyên vội ra hiệu cho chị Đàm bế Tinh Tinh đi. Lúc này hai đứa không thể ở chung một phòng được nữa.
Chị Đàm tiến lại, chuẩn bị bế Tinh Tinh lên, nhưng bé gấu trúc nhỏ nhanh nhẹn lùi lại, tránh né.
Chị Đàm ngạc nhiên: “Tinh Tinh, em làm sao thế?”
Chị ấy lấy một nhánh tre, giơ trước mặt Tinh Tinh: “Đây là tre mà em thích nhất đấy. Qua phòng bên cạnh ăn với chị nào.”
Tinh Tinh vốn là một "thánh ăn", khác hẳn với Đoàn Đoàn kén chọn, cho gì ăn nấy, thậm chí còn sợ người khác giành mất.
Mọi khi chỉ cần thấy tre, Tinh Tinh sẽ chạy theo ngay.
Nhưng hôm nay lại chẳng nhúc nhích, chỉ nhìn Chúc Du đầy mong chờ.